Điệp Nhi, dì Triệu và bà Kiều nghe thấy tiếng ồn thì vội vã đi lên tầng ba. Xả giận xong, Doãn Yên lập tức nằm dài lên bàn khóc lớn. Còn Sở Vọng bị cô ta đẩy ngã lại khó hiểu nghĩ: đại tiểu thư à, con bé mười tuổi như tôi bị cô đẩy ngã còn chưa khóc thì cô khóc cái gì?
Điệp Nhi vội đỡ Sở Vọng dậy. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, bà Kiều tức giận bắt Lâm Doãn Yên trả hình lại cho Sở Vọng.
Doãn Yên nghe thế thì càng khóc toáng, kéo mạnh hộc tủ ra, lấy ra xấp ảnh trắng đen trong một chiếc hộp tinh xảo, hậm hực xé thành hai rồi ném thẳng vào mặt Lâm Sở Vọng.
Sở Vọng: “…”
Điệp Nhi lật đật nhặt lấy mấy mảnh vụn.
Cả buổi hôm nay bà Kiều đã chịu quá nhiều đả kích, giờ không chịu nổi nữa rồi. Bà tức cành hông, nói năng không còn dễ nghe: “Hai đứa tưởng đây là đâu?! Tụi mày là ai hả? Đây là cái chợ Thiệu Hưng hả? Hai đứa là ăn xin hả?!”
Doãn Yên cúi đầu thút thít: “Bác cả…”
Bà Kiều nổi giận: “Cháu đấy…” Lúc này mới sực nhớ ra còn có Lâm Sở Vọng, “Mấy đứa các cháu… Dì Triệu! Bắt đầu từ bây giờ, cấm túc con hai con ba ba ngày, không đứa nào được phép bước ra cửa phòng nửa bước! Múa may Anh iếc gì đó để sau tính tiếp! Ở trong phòng lo tự kiểm điểm đi!”
Tiết Chân Chân nghe thấy tiếng động, chân đi dép loẹt xoẹt định chuẩn bị đến hóng hớt thì cũng bị bà cả Lâm tóm được.
“Cháu cũng thế! Không ở trong phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-dang-noi-dau/979864/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.