Ngày nào tháng nào năm nào đó, đạo diễn Giang đi ra ngoài lấy cảnh, trong nhà còn lại một lớn hai nhỏ.
Địa vị trong nhà của bé con lập tức từ hạng hai nhảy lên hạng một nên rất vui vẻ.
Cô bé muốn ba mình cột bím tóc, Thiệu Dịch Chi cột thành tạo hình punk một cao một thấp, bị bé con khinh bỉ: “Ba, ba cùi bắp quá.”
Nhóc con ló cái đầu ra, xung phong nhận việc: “Để con làm!”
Không ngờ tay nghề của nhóc con cũng đè bẹp được Thiệu Dịch Chi.
Hai đứa nhóc thay phiên nhau cà khịa anh ngốc nghếch, anh không nghe nổi nữa nên đứng dậy đi xuống nhà, bình thản nói: “Tới giờ ăn cơm rồi.”
Bé con nghe ra tâm trạng u buồn của anh, vội vã đuổi theo, “Ba, ba đừng tức giận mà.”
Thiệu Dịch Chi tưởng rằng cô bé muốn an ủi mình, anh nhướng mày.
Nào ngờ cô bé nói: “Mẹ không có ở nhà, không có ai dỗ ba đâu.”
Thiệu Dịch Chi kéo lấy bàn tay nhỏ của cô bé, mỉm cười nói: “Lần sau giả bệnh đừng có tìm ba.”
Nhóc con nghe thấy, hỏi: “Ba từng giúp em ấy mấy lần rồi?”
Bé con đảo mắt láo lia, trả lời: “Chỉ có ba lần thôi.”
Hai tay nhóc con chống nạnh, dọa nạt: “Con cũng muốn ba lần! Nếu không con sẽ mách mẹ.”
Thiệu Dịch Chi nói với cậu bé: “Một lần.”
Nhóc con vươn hai ngón tay ra: “Ít nhất là hai lần.”
Thiệu Dịch Chi: “Vậy con đi mách lẻo mẹ đi.”
Nhóc con phồng hai má, đồng ý với hiệp ước bất bình đẳng: “Một lần thì một lần, hứ.”
—————
Trong văn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-lua-qua-ke-tay-lonely-god/429253/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.