Diệp Tiểu Ý giương mắt nhìn, phát hiện Ôn Nam đang nhìn cô, cô đâu dám thừa nhận bản thân đang nghĩ cái gì? Vội biện giải: “Nhớ đến một chuyện cười mà thôi…”
“Chuyện cười gì?”
Diệp Tiểu Ý vốn không quen nói dối, nhất thời không biết nói gì khác? Phụ nữ có thai rất hay quên, cho nên cô đành nói: “Quên rồi!”
“Để anh giúp em nhớ lại nhé.” Ôn Nam cười gian sảo, lập tức đặt cô dưới thân.
Hai người mắt lớn nhìn mắt nhỏ, tình cảm dần nóng lên, ánh mắt đưa tình, tràn đầy ôn nhu và yêu mến.
Diệp Tiểu Ý hơi hoảng hốt nhưng cũng hơi... thích.
Ôn Nam chầm chậm cúi người xuống, nuốt trọn đôi môi thơm ngọt mà mềm mại của cô, Diệp Tiểu Ý mở to hai mắt nhìn, chợt nhớ tới cái gì đó!
Cô lập tức đẩy Ôn Nam ra, vừa vội vàng vừa ngại ngùng nói: “Không được!”
“Cái gì không được?”’ Ôn Nam hài hước hỏi: “Sao lại không được chứ?”
Diệp Tiểu Ý đỏ mặt, lúc vội vàng liền nói lắp ba lắp bắp: “Em, chúng ta không thể… Nam, em mang thai.”
“Đã ba tháng rồi, được mà.” Ôn Nam khẳng định thuyết.
Hắn đã dự tính từ trước, nếu không sao hắn có thể nhịn lâu như vậy?
Diệp Tiểu Ý mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, nói năng lộn xộn: “Nhưng, nhưng em sợ… sợ sẽ không tốt cho con!”
Ôn Nam kéo hai tay cô đặt lên trên gối, hôn nhẹ bên tai cô, cảm giác tê dại lập tức lan khắp thân...
“Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng mà…”
Nhẹ nhàng ư? Hứ, lần trước hắn cũng nói sẽ nhẹ nhàng thôi? Vậy mà lần nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-nam-hieu-y-em/181565/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.