Gregg Andrews đã vạch ra một khuôn mẫu cho anh, và anh gắn bó với nó. Sau khi rời bệnh viện, anh đi về nhà, ăn vội một cái gì đó, rồi đi thẳng lên giường ngủ. Đồng hồ báo thức của anh được cài lúc 1 giờ sáng. Vào khoảng 2 giờ sáng, anh đang uống lon bia tại quán Woodshed và ngồi đó cho đến tận giờ đóng cửa. Rồi ngồi trong xe xuôi xuống phố, anh ngắm nhìn cách những người phục vụ, người pha chế rượu, và các thành viên trong ban nhạc bước ra khỏi tòa nhà, kiểm tra để thấy là tất cả bọn họ đều ra về, người này sau người kia chỉ vài phút, và không ai bước ra một mình, như tất cả bọn họ đã quả quyết về cái đêm Leesey biến mất dạng.
Trong ba đêm qua, anh đã đi bộ quãng đường một dặm giữa câu lạc bộ và căn hộ của Leesey, dừng lại để nói chuyện với bất kỳ ai anh gặp trên đường phố và hỏi xem họ có ngẫu nhiên có mặt quanh quẩn đó vào thời điểm Leesey biến mất và có khi đã trông thấy cô ấy chăng. Câu trả lời luôn là không. Đêm thứ Tư và thứ Năm anh lái xe tới lui khắp các con đường khác, vì sợ có khi con bé đã không đi con đường thẳng gần nhất.
Vào sáng thứ Bảy lúc 3 giờ 30, sau khi quan sát những nhân viên khóa cánh cửa Woodshed lại, anh sắp sửa lái xe quanh khu lân cận thì có tiếng gõ nhẹ lên cửa sổ xe. Một gã đàn ông mặt đầy những vệt bẩn với mái tóc rối bù đang nhìn anh chằm chằm. Chắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-nay-anh-o-dau/1326317/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.