Bác sĩ David Andrews đã không hề rời nhà ở Greenwich kể từ khi cú điện thoại của Leesey đến. Mất ngủ, giờ đây chỉ còn là cái bóng hốc hác, thê lương khác với thân hình trước khi con gái mất tích, ông ngồi cảnh giác bên cái máy điện thoại, chụp lấy nó ngay tiếng chuông thứ nhất mỗi khi máy reo lên. Ông luôn cầm theo ống nghe, xách nó đi từ phòng này sang phòng khác. Khi đi ngủ, ông đặt nó trên gối nằm kế đầu ông.
Khi nhận một cuộc điện thoại, ông cắt cuộc nói chuyện xuống còn vài từ, giải thích rằng ông muốn giữ đường dây trống phòng trường hợp Leesey gọi lại một lần nữa.
Người quản gia đã hai mươi năm của ông, thông thường vẫn ra về sau bữa cơm trưa, nay bắt đầu ở lại cho đến chiều tối, cố gắng ép bác sĩ Andrews ăn cái gì đó, thậm chí có khi chỉ là một bát súp, một tách cà phê hay một cái bánh mì sandwich. Ông đã nói rất rõ với bạn bè rằng ông không muốn bất kỳ ai làm bận đường dây, và từ chối cho phép họ ghé qua thăm ông. "Tôi cảm thấy tốt hơn nếu không bị buộc phải có cuộc nói chuyện". Ông bảo thế với họ.
o O o
Vào sáng thứ Bảy, Gregg đưa Zach Winters đến văn phòng Larry Ahearn; lúc ngồi chờ trong khi Aheam thẩm vấn Zach, anh trông thấy câu chuyện về việc bắt gặp Leesey bước vào chiếc Mercedes SUV màu đen bắt đầu được mổ xẻ. Zach đã nói hắn ta có mặt quanh quẩn khu phố đó trong vòng khoảng nửa tiếng, nhưng các nhân viên của Woodshed đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-nay-anh-o-dau/1326327/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.