Tôi ném đàn ghitar, nhảy xuống sân khấu, hỏi phục vụ có thấy cô gái mới ngồi ở bàn này đâu không.
Phục vụ nói, khi anh bắt đầu diễn không lâu thì người này đã đi rồi.
Tôi lấy đi động gọi cho Liễu Liễu, điện thoại đổ chuông nhưng không có ai nghe. Tôi biết Liễu Liễu rất nhạy cảm, Liễu Liễu mà tức giận thì lúc nào cũng chỉ biết im lặng.
Em thấy Lưu Lộ hôn tôi ư?
“SHIT!” Tôi đấm vào thành ghế, nhắm mắt lại, lòng bàn tay đau rát.
“Ngôn Mặc, đi, chúng ta đi uống rượu.” Lão Đỗ ôm Lưu Lộ, tay giơ bình rượu lảo đảo đi đến trước mặt tôi, Lưu Lộ híp mắt, đôi mắt ánh lên tia điên cuồng.
Tôi cầm khăn quàng cổ lên, lắc đầu chạy ra khỏi quán bar, không để ý bản thân còn mặc đồ diễn trên người.
Tuyết bay đầy trời, gió lạnh ù ù thổi qua tai.
Xe giống như bị đóng băng, vặn chìa khóa mấy lần mới khởi động được.
Tôi vừa lái xe vừa nhìn quanh hai bên đường, mong có thể thấy được bóng dáng Liễu Liễu. Cuối cùng khi gần đến nhà trọ Liễu Liễu, tôi thấy em đi giữa trời tuyết lạnh, cổ áo phong phanh, hai tay ôm mình, hoa tuyết nhuộm trắng tóc em, em lắc đầu để tuyết rơi xuống.
“Liễu Liễu…” Tôi sợ làm em giật mình, chạy xe đến gần em, nhẹ nhàng gọi.
Em xoay người lại, đối mắt với tôi, em ngạc nhiên rồi lập tức quay đầu, tiếp tục đi về phía trước. Chúng tôi chỉ cách nhau một khoảng ngắn, nhưng lại như có thứ gì đó đẩy mạnh làm chúng tôi cách xa, thật xa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-thoi-mua-he/549646/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.