Vầng sáng mờ ảo nằm lại phía sau, trên con đường tối đen chỉ còn lại gió tuyết.
“Trưởng quan, lỏng ra một chút được không ạ?”
An Ngung cúi đầu nhìn những chiếc xúc tu đang quấn trên người mình, “Hơi khó thở ạ.”
Những chiếc xúc tu nới lỏng ra một chút, Tần Tri Luật nói: “Về phải mua quần áo ngay đi.”
An Ngung lộ vẻ do dự, “Dạ…”
“Tôi trả tiền.” Nói xong, Tần Tri Luật liếc nhìn cậu, “Nướng cho tôi một ổ bánh mì để trả.”
“Vâng thưa trưởng quan.” An Ngung lập tức đồng ý. “Xem ra ngài khá hài lòng với món bánh mì lần trước.”
Trong tiếng gió, Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng rất khẽ. “Bữa ăn khuya không tồi.”
Lát sau, hắn lại nói: “Tuy đã nhắc nhở Slade giữ Trần Niệm sống nhưng dù không gi.ết ch.ết vẫn có khả năng bị “nó” nhận định là làm hại.”
An Ngung ngẫm nghĩ, “Chắc không đâu. Chuyện động tay động chân hay xảy ra ở cô nhi viện lắm, nếu cơ chế bảo vệ của “nó” đối với Trần Niệm dễ kích hoạt như thế thì có lẽ chuyện có người chết vì có ý định gây hại đến Trần Niệm đã không phải chuyện gì mới mẻ nữa. Nhưng vừa rồi, hầu hết mọi người đều tỏ ra vô cùng bất ngờ.”
Tần Tri Luật hỏi, “Hồi bé cậu cũng thường xuyên bị động tay động chân à?”
An Ngung lắc đầu, “Cảm giác tồn tại của tôi mờ nhạt lắm, bánh quy cũng có thể ăn đúng một nửa cực kỳ chuẩn xác, lại còn không tranh giành sách báo, đồ chơi, tuy không có bạn nhưng tôi cũng không có kẻ thù.”
Cậu là một tồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-tuyet-doi-nguoi-ve-tieu-tieu/2762892/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.