Vầng sáng mờ ảo nằm lại phía sau, trên con đường tối đen chỉ còn lại gió tuyết.
“Trưởng quan, lỏng ra một chút được không ạ?”
An Ngung cúi đầu nhìn những chiếc xúc tu đang quấn trên người mình, “Hơi khó thở ạ.”
Những chiếc xúc tu nới lỏng ra một chút, Tần Tri Luật nói: “Về phải mua quần áo ngay đi.”
An Ngung lộ vẻ do dự, “Dạ…”
“Tôi trả tiền.” Nói xong, Tần Tri Luật liếc nhìn cậu, “Nướng cho tôi một ổ bánh mì để trả.”
“Vâng thưa trưởng quan.” An Ngung lập tức đồng ý. “Xem ra ngài khá hài lòng với món bánh mì lần trước.”
Trong tiếng gió, Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng rất khẽ. “Bữa ăn khuya không tồi.”
Lát sau, hắn lại nói: “Tuy đã nhắc nhở Slade giữ Trần Niệm sống nhưng dù không gi.ết ch.ết vẫn có khả năng bị “nó” nhận định là làm hại.”
An Ngung ngẫm nghĩ, “Chắc không đâu. Chuyện động tay động chân hay xảy ra ở cô nhi viện lắm, nếu cơ chế bảo vệ của “nó” đối với Trần Niệm dễ kích hoạt như thế thì có lẽ chuyện có người chết vì có ý định gây hại đến Trần Niệm đã không phải chuyện gì mới mẻ nữa. Nhưng vừa rồi, hầu hết mọi người đều tỏ ra vô cùng bất ngờ.”
Tần Tri Luật hỏi, “Hồi bé cậu cũng thường xuyên bị động tay động chân à?”
An Ngung lắc đầu, “Cảm giác tồn tại của tôi mờ nhạt lắm, bánh quy cũng có thể ăn đúng một nửa cực kỳ chuẩn xác, lại còn không tranh giành sách báo, đồ chơi, tuy không có bạn nhưng tôi cũng không có kẻ thù.”
Cậu là một tồn tại vô hại nhất trong cô nhi viện. Ngay cả cái xó cậu thường thích rúc vào cũng là chỗ những đứa trẻ khác chướng mắt.
Từ khi có ký ức tới nay, cậu vẫn luôn sống theo nguyên tắc việc mình mình làm. Ví dụ như càng thu mình sẽ càng an toàn, vậy nên cậu cố hết sức không để bản thân xuất hiện trong tầm mắt người khác. Lại ví dụ như còn sống mới là chuyện quan trọng nhất, chỉ cần không chết, đau đớn, thiệt thòi đến đâu cũng không quan trọng, cố chịu đựng là xong.
Có đôi khi cậu cảm thấy rằng căn nguyên của tất cả những nguyên tắc đó đều đến từ tiềm thức. Tiềm thức luôn nói với cậu rằng phải biết chờ đợi.
Chờ đợi gì thì cậu không biết. Dường như đó chỉ là một hạt giống được chôn sâu trong tâm trí cậu.
Gió vần vũ, tuyết không ngừng táp vào mặt. Một chiếc xúc tu đen tuyền, to lớn duỗi lên trên đỉnh đầu An Ngung, che chắn cho cậu phần nào.
“Cảm ơn trưởng quan.” An Ngung hỏi: “Hồi bé ngài thường làm gì?”
Chiếc xúc tu đang xua bớt tuyết trước trán cậu thoáng khựng lại, lát sau mới tiếp tục động tác.
Tiếng nói của Tần Tri Luật như hòa vào với gió tuyết.
“Ở Tháp Đen và Đại Não, thỉnh thoảng về nhà.”
Nghiêm Hi từng kể rằng mẹ của Tần Tri Luật là một nhà văn nhưng không hề nói hiện tại bà ấy ra sao, cũng không nhắc đến cha của Tần Tri Luật, vị quân nhân đã trở thành pho tượng đứng lặng im trong Tháp Trật Tự.
Không hiểu sao, An Ngung cảm thấy trưởng quan không vui cho lắm khi bị hỏi về quá khứ, giống như đêm ở dưới gầm cầu khu 53 vậy.
Có lẽ xung quanh hắn luôn lạnh lẽo, vậy nên khi nghe thấy chữ “nhà” từ miệng hắn, người ta sẽ bất chợt hoang mang.
Tần Tri Luật bỗng nhiên bước chậm lại, “Phía trước có người.”
An Ngung cố gắng quan sát bóng người nho nhỏ vừa xuất hiện từ trong bóng tối đầy tuyết rơi.
Một cậu bé chừng bốn, năm tuổi ngồi xổm bên cạnh lối đi, trên đỉnh đầu và trên lưng phủ một lớp tuyết trắng xóa. Nhận thấy có người tới gần, cậu đứng dậy định chạy nhưng lại ngã ra đất.
Tần Tri Luật nhấc cậu bé lên, thiết bị thông tin cho thấy entropy gen chỉ có 2,4.
Gương mặt còn không to bằng lòng bàn tay đầy những vết bầm, mắt sưng đến mức bầu mắt gần như che mất cả con ngươi, tay nắm chặt non nửa miếng bánh quy nén bị gặm nham nhở. Khi cậu ngã xuống, trong túi rơi ra một nửa miếng còn lại. Cậu bé không kịp nhặt, chỉ cuống quýt đứng dậy, giấu tay ra sau lưng.
Tuy động tác rất sợ sệt nhưng ánh mắt lộ ra bên dưới vết bầm sưng húp lại hung dữ như một con sói con, là ánh mắt dè chừng mà bất kỳ ai sống trong cô nhi viện cũng có. Thay vì gọi là người, đứa trẻ này giống một con thú hơn, càng sợ càng hung dữ.
Tần Tri Luật hỏi chuyện: “Sao cháu lại ngồi ăn ngoài này?”
“Đây là bánh quy của tôi.” Cậu bé trả lời hoàn toàn không liên quan đến câu hỏi.
“Chú biết rồi, không ai cướp của cháu hết.” Tần Tri Luật nhìn về phía căn phòng đang có ánh sáng hắt ra, “Chú chỉ hỏi tại sao cháu lại ngồi ăn ngoài này thôi?”
Cậu bé nhìn hắn đầy cảnh giác, “Bên trong đang kiểm tra cơ thể, ghét.”
Tần Tri Luật dừng lại, “Kiểm tra cơ thể…”
Những đứa trẻ ở cô nhi viện sẽ bị kiểm tra cơ thể mỗi tuần. Ngày kiểm tra không cố định, luôn là lâm thời thông báo, yêu cầu tất cả những người có trong danh sách phải tiến hành ngay lập tức.
Tần Tri Luật nhấc bước, An Ngung vốn tưởng hắn định đi nhưng hóa ra hắn chỉ quay sang nhặt nửa miếng bánh quy rơi dưới đất kia lên, phủi bớt bụi đất rồi trả lại.
“Bỏ chạy như vậy không vấn đề gì sao?”
Cậu bé lập tức cầm lấy miếng bánh, nhét lại túi quần, cúi đầu thở dài: “Ăn xong bánh sẽ quay về… Vẫn chưa tới lượt, muốn ngồi đây ăn hết bánh quy đã.”
“Ừ.”
Sau khi đi được một đoạn rất xa, Tần Tri Luật bỗng trầm giọng, nói: “Mấy năm trước có một đề án đề nghị hủy bỏ việc kiểm tra cơ thể mỗi tuần ở cô nhi viện, chuyển thành gắn chip cho tất cả đám trẻ, giám sát tín hiệu gia tăng entropy gen. Khó khăn lắm mới thuyết phục được Tháp Đen chịu chia sẻ chi phí nhưng đề án gửi cho cô nhi viện lại không nhận được hồi âm, thành phố chính cũng không nhắc lại nữa. Giờ ngẫm lại, khi đó cô nhi viện đã gặp chuyện rồi.”
An Ngung chạm vào mặt trong của cổ tay, Billy từng nói giá chế tạo con chip này lên đến 500 nghìn.
Cô nhi viện có hơn mười nghìn đứa trẻ, mỗi ngày đều có người đến người đi, An Ngung nhẩm tính mất một lúc lâu, cuối cùng hoảng hốt bởi con số vượt khỏi tầm nhận thức vừa nhẩm ra được.
Cậu thì thào hỏi: “Chi phí cao như thế… Là người của Đại Não đề nghị Tháp Đen sao?”
“Không phải.” Tần Tri Luật nhìn cậu, “Cậu cũng rất ghét kiểm tra cơ thể nhỉ.”
“Thực ra cũng không đến mức đó.” An Ngung do dự một lát, cuối cùng vẫn lí nhí nói: “Nếu phải tự trả 500 nghìn để đổi kiểm tra cơ thể thành gắn chip, tôi thấy không thực sự cần thiết.”
Tần Tri Luật yên lặng nhìn cậu một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười khẽ như buồn bực, lại cũng như có phần bất đắc dĩ.
“Dù sao kiểm tra cơ thể cũng không chết được, đúng không?”
“Vâng…”
An Ngung cảm thấy khả năng giao tiếp của mình đã được cải thiện một chút, chí ít là khi trò chuyện với trưởng quan vẫn có thể đối đáp qua lại vài câu. Nếu Lăng Thu còn sống, chắc hẳn anh sẽ rất mừng.
Thế nhưng mỗi lần tán gẫu với trưởng quan, cậu luôn cảm thấy dường như phía sau những câu từ ngắn gọn ấy còn rất nhiều điều chưa được nói ra thành lời. Tuy không hiểu được cảm xúc phía sau đôi mắt đen tuyền kia nhưng thi thoảng nói chuyện được vài câu như thế, cậu đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện với khả năng của mình rồi.
***
Khu vực ngủ tập thể của cô nhi viện giống như một cái tổ ong khổng lồ với cầu thang uốn lượn được xây men theo bức tường bên ngoài, dẫn đến từng hộp ngủ của từng đứa trẻ. Cửa của mỗi hộp ngủ được làm bằng kính mờ, bên trong chỉ trải đúng một tấm đệm. Không gian ngủ cao khoảng 1 mét, chỉ có những đứa trẻ rất bé mới có thể đứng thẳng, lớn hơn một chút đều phải khom lưng để ra vào.
Không gian tù túng, chật chội, đến cả không khí cũng không lưu thông, một thiết kế An Ngung rất thích nhưng tất cả những đứa trẻ khác lại cực kỳ ghét.
An Ngung dừng lại trước tòa nhà ngủ khổng lồ ở khu A, “Trưởng quan, chắc chúng ta phải tách nhau ra.”
Tần Tri Luật chỉ liếc nhìn cậu mà không nói gì, có vẻ như đã biết rõ ý đồ của cậu.
An Ngung dè dặt nuốt nước bọt, “Tôi lại sức một chút rồi, ngài có thể tạm thời vào trong băng vải không?”
“Tim cậu đập rất ồn.” Tần Tri Luật nói.
“À…” An Ngung chần chừ, “Vậy thì đổi chỗ khác.”
Nói xong, cậu chạm tay lên đoạn băng vải quấn quanh cổ.
Vài phút sau, giọng nói lạnh lùng của Tần Tri Luật vang lên trong tai nghe, “Một kiến thức cơ bản, động mạch cảnh của con người còn đập mạnh hơn động mạch cổ tay.”
An Ngung ngẩn người, “Nhưng chắc ngài đang đối diện với yết hầu của tôi chứ, vẫn còn cách động mạch cảnh một khoảng.”
“Vậy là cậu đưa tôi tới nơi yếu hại, dễ bị tấn công nhất.”
“… Ngài nghĩ xấu cho tôi quá, lúc bẻ cong không gian, tôi chỉ chọn bừa một vị trí thôi.” An Ngung nhỏ giọng tranh luận. “Hơn nữa, nghĩ đến chuyện ngài ở ngay cạnh yết hầu mình, tôi cũng thấy hơi lo lo… Mong là Slade sẽ hành động nhanh nhẹn chút.”
Cậu lặng lẽ đi vào trong góc tối tăm không một chút ánh sáng của tòa nhà, đến cả cái bóng cũng không lưu lại.
Chẳng bao lâu sau, Trần Niệm xuất hiện trong tầm nhìn.
Phong thái bước đi của cậu ta khiến An Ngung cảm thấy hơi quen quen, bình thản, nhẹ nhàng, khá giống Ninh.
“Trưởng quan.” An Ngung khẽ gọi, “Ngài cảm thấy Trần Niệm mang loại hình gen gì?”
Trong tai nghe có tiếng thình thịch đều đặn, là tiếng tim đập của An Ngung vọng lại từ phía bên Tần Tri Luật.
Tần Tri Luật suy nghĩ một lát rồi nói, “Nhìn từ phong thái, có lẽ là thực vật, nhưng một số loài côn trùng cũng khá yên lặng.”
An Ngung nói: “Tuy không bị thương nhưng có vẻ cậu ta yếu hơn lúc ở nhà ăn khá nhiều.”
“Ừ.”
Trong tòa nhà ngủ không có đèn, khi trời tối, cả tòa nhà sẽ say ngủ dưới bóng đêm.
Xung quanh đây chỉ có đúng một cột đèn đường, là nguồn sáng duy nhất giữa đêm đen.
Trần Niệm một mình bước tới, khi đến bên dưới cột đèn kia, cậu ta bỗng dừng bước.
“Hình như anh đã đi theo tôi khá lâu rồi.”
Cậu nhìn tòa nhà ngủ tập thể cách đó không xa, “Hôm nay cô nhi viện bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều gương mặt mới, đều là người trưởng thành.”
Đằng sau, trong bóng tối, một bóng người cao to vạm vỡ bước ra. Slade lên tiếng: “0914, Trần Niệm, entropy gen 10 573, không lộ ra bất kỳ dấu hiệu biến dị nào, cũng không phỏng đoán được liệu có còn trung thành với loài người hay không. Xin chào.”
Trần Niệm quay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo đầy dò xét của gã.
Slade mặc quần áo bó sát người, cơ bắp nở nang gồ rõ trên cánh tay, bộ lông màu xám đậm từ từ xuất hiện.
Cùng với nhịp thở, cặp răng nanh lớn đủ sức nhai nát xương vươn dài ra từ dưới môi.
Trần Niệm không hề tỏ ra sợ hãi. Cậu ta quan sát Slade như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
Từ kênh liên lạc chỉ được mở mic một phía, An Ngung nghe thấy cậu ta hỏi: “Anh và người tóc trắng kia cùng một phe à?”
Slade chưa trả lời, cậu ta đã lẩm bẩm nói tiếp: “Tôi không phát hiện được bất kỳ cảm giác biến dị nào ở người tóc trắng nhưng lại cảm thấy sự hiện diện của anh ta vô cùng mạnh mẽ. Khi anh ta ngồi trong nhà ăn, không gian ấy như có thêm một tồn tại cực kỳ khổng lồ, tất cả những người biến dị xung quanh đều vô thức trở nên bồn chồn. Nhưng dù đã quan sát anh ta rất kỹ, không một ai có thể nghĩ rằng anh ta chính là căn nguyên của cảm giác bồn chồn đó.”
Trong kênh liên lạc riêng, Tần Tri Luật băn khoăn: “Lần đầu tiên thấy có người miêu tả về cậu là vậy. Bất kể là Người Giữ Trật Tự, sinh vật biến dị hay những người biến dị khác, tất cả đều chỉ cảm thấy cậu hấp dẫn một cách khó hiểu thôi nhỉ.”
“Vâng…” An Ngung cũng cảm thấy khó có thể diễn tả thành lời. “Trưởng quan, nếu là như thế, vậy thì vừa rồi…”
“Cậu ta có thể cảm nhận được cậu đang ở bên ngoài phòng đọc.” Tần Tri Luật ngừng lời, “Cũng biết hiện tại cậu đang ở quanh đây.”
Nghe những lời thần bí cậu ta miêu tả về An Ngung, Slade cau mày: “Rốt cuộc mày là biến dị loại hình gì? Biết được chừng nào về hỗn loạn ở cô nhi viện?”
“Biết một chút nhưng thà không biết còn hơn.” Giọng Trần Niệm rất thản nhiên. Cậu ta vô cùng yếu ớt, nửa cuối câu gần như thì thào. Cậu ta một lần nữa đánh giá Slade từ trên xuống dưới rồi mới nói: “Nếu thật sự muốn biết thì để người bạn tóc trắng của phe anh tới gặp tôi đi.”
Nói xong, cậu ta quay người đi, thở dài như rất mệt mỏi.
Bóng dáng dong dỏng đó dần ngắn lại dưới ánh đèn đường, cho đến khi toàn thân một lần nữa chìm vào bóng tối.
Phía bên kia đèn đường, Slade cau mày: “Đứng lại!”
Trần Niệm không thèm quan tâm, tiếp tục bước đi.
“Phòng A1920, mày đã sống ở hộp ngủ đó rất lâu, nơi đó dính đầy mùi của mày.” Slade bất thình lình nói. “Mày sống rất quy củ, mùi xuất phát từ A1920 đó chỉ đi theo một số phương hướng cố định, dần dần hình thành nên vài quỹ đạo khá rõ ràng.”
An Ngung kinh ngạc, “Anh ta có thể truy ra được quỹ đạo hoạt động thường xuyên? Đây là dị năng hệ tình báo của anh ta?”
Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng, “Rất nhiều người thuộc hệ tấn công sở hữu cả dị năng tình báo nhưng Slade là người mạnh nhất. Khả năng điều tra và phân biệt của cậu ta thậm chí cao hơn cả hầu hết những tên tay mơ của hệ tình báo.”
“Vậy chẳng phải anh ta cũng…”
“Tạm thời cậu ta chưa truy lùng được cậu đâu vì cậu ta chỉ có thể đánh hơi được mùi đã tích lũy qua một khoảng thời gian.” Tần Tri Luật giải thích. “Cậu ta chỉ ngồi máy bay cùng cậu một lúc, chừng ấy là chưa đủ, trừ khi trên tay cậu ta có thứ gì đó đã đi theo cậu vài tháng trở lên.”
Lúc này An Ngung mới thở phào một hơi.
“Có thể gây thù chuốc oán nhưng đừng sơ suất. Xếp hạng cao trên Thang Trời, không kẻ nào vừa đâu.” Tần Tri Luật thản nhiên dạy bảo.
“Tôi biết rồi.” An Ngung khẽ nói, “Cảm ơn trưởng quan.”
Trần Niệm chợt dừng lại.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, dường như tiếng gió xung quanh cũng lắng xuống đôi phần. Cậu ta lùi về phía sau vài bước, khi bóng người một lần nữa xuất hiện dưới ánh đèn mới quay đầu nhìn Slade, “Ý anh là sao?”
“Chỉ là hơi tò mò thôi.” Slade mỉm cười, “Có ba con đường xuất phát từ A1920, một đường dẫn tới nhà ăn, một đường dẫn tới phòng đọc, đường còn lại thì đột ngột biến mất khỏi nền đất phía sau tòa nhà ngủ tập thể. Không, cũng không thể nói là biến mất, nó giống như chui xuống lòng đất hơn.”
Trần Niệm lập tức trợn trừng mắt.
Đôi mắt kia không còn thản nhiên nữa, sự tàn nhẫn đã bùng lên. Cậu ta giận dữ nói: “Anh còn phát hiện được gì nữa?”
“Nhiều lắm, nhưng chưa kịp tìm hiểu đến cùng.” Giọng Slade vẫn nhẹ tênh như không, “Thế nên tao mới tới hỏi mày, muốn hiểu rõ vài chuyện thông qua mày.”
Vừa dứt lời, Trần Niệm bất thình lình rút một con dao từ trong giày ra, đâm thẳng về phía Slade.
Slade nghiêng người né tránh, lạnh nhạt nói: “Chủ động tấn công, mày muốn chết rồi!”
Hai người lập tức lao vào ẩu đả. Dường như cơ bắp trên người Slade có thể nở ra vô hạn, khi chúng bành trướng đến một ngưỡng khủng bố, móng vuốt sắc nhọn chui ra khỏi đầu ngón tay gã.
Trần Niệm hoàn toàn không phải đối thủ của gã. Cậu ta chật vật tránh né những đòn tấn công nhắm vào nơi yếu hại. An Ngung quan sát một lát rồi nói: “Chắc hẳn Trần Niệm không phải biến dị có sức chiến đấu cao. Cậu ta cũng không giống người dễ kích động, từng đòn tấn công của cậu ta có vẻ vô cùng…”
Tần Tri Luật khẽ nói: “Gắng gượng.”
Đôi mắt vàng chợt run lên, An Ngung sực nhận ra Trần Niệm đang cố ý muốn lợi dụng “nó” để gi.ết ch.ết Slade!
Không cần biết rốt cuộc thứ gì được giấu bên dưới mặt đất nhưng chắc chắn rằng câu nói kia đã chọc giận cậu ta, khiến một người luôn bình tĩnh như cậu ta nảy sinh sát ý đối với Slade.
Slade vồ lên vai Trần Niệm, gã vốn tưởng Trần Niệm sẽ né tránh nhưng thực tế lại không. Ngay khi bị vồ ngã ra đất, cậu ta lập tức bị Slade ghì xuống.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta bỗng nhiên mỉm cười.
Ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường trên đỉnh đầu chiếu vào con ngươi màu đen, hình ảnh của Slade xuất hiện trong đó nhưng không phải gương mặt mà là tấm lưng.
Slade sửng sốt mất một giây, mồ hôi lạnh bất chợt thấm ướt quần áo. Gã bỗng ý thức được rằng Trần Niệm không phải đang nhìn gã mà là đang nhìn…
Gã ngẩng phắt đầu lên, mặt gương theo dõi vốn ẩn mình trong bóng tối chợt sáng lên một khu vực.
Bóng người trong tấm kính vốn rất nhỏ, không thể nào nhìn thấy rõ ràng được.
Nhưng khoảnh khắc ấy, hình ảnh gã xuất hiện cực kỳ rõ ràng trong gương. Không có tòa nhà ngủ tập thể, không có cột đèn đường, cũng không có Trần Niệm. Giống như máy quay đặc tả, gã là hình ảnh duy nhất trong gương.
“Tiếc quá, vốn dĩ chúng ta vẫn còn có thể hợp tác.” Gã nghe Trần Niệm nhẹ giọng nói.
Dự cảm chết chóc chưa từng có bao trùm trên đỉnh đầu Slade. Lâu nay gã ở một vị trí cao trên Thang Trời, đã tìm được đường sống từ chỗ chết trong không biết bao nhiêu nhiệm vụ, dù đối mặt với sinh vật biến dị mạnh mẽ có entropy gen lên đến hàng trăm nghìn cũng chưa bao giờ lùi bước.
Nhưng khoảnh khắc này, gã cảm thấy bất lực.
Gã nhớ tới chuyện người chết vỡ tan ra như gương vỡ mà Kazama và Tưởng Kiêu từng nói, chắc chắn đó là một sức mạnh quái dị chưa từng thấy, thậm chí nó có thể âm thầm giết chóc mà không cần xuất hiện còn gã cũng sắp sửa…
Cảm giác không gian rung chuyển bất chợt đánh úp tới.
Luồng chấn động không khí như vỡ ra từ trung tâm, yên lặng mà mạnh mẽ. Slade những tưởng bản thân đang trong quá trình chết đi và vỡ tan tành nhưng cơn rung chuyển mãnh liệt kia không hề đem tới đau đớn. Nó vụt qua, thế giới bất thình lình chìm vào bóng tối.
Cách đó trăm mét, một khu vực trơ trọi chỉ có tuyết bỗng sáng lên.
Cột đèn đường vốn ở ngay bên cạnh gã bỗng dịch chuyển tới vị trí xa xôi kia một cách không thể tin nổi.
Slade sửng sốt mất một lúc lâu rồi mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, chiếc gương theo dõi trên cao ban nãy vừa sáng lên giờ đã không thấy đâu nữa.
Mọi âm thanh biến mất, chỉ còn tiếng gió vần vũ xung quanh.
Trần Niệm bị gã ghì dưới đất quay đầu sang hướng khác, nhìn theo ngọn đèn đường.
Người tóc trắng mặc đồ trắng kia xuất hiện từ trong bóng đêm, chậm rãi bước tới bên dưới ánh đèn.
Đó là nguồn sáng duy nhất dưới bóng đêm. An Ngung đứng ở ngay đó, gương mặt tái nhợt vì bị gió tuyết phả vào khiến cậu trông có vẻ cực kỳ yếu ớt, có thể mất mạng ở bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào khi xuất hiện tại một nơi như cô nhi viện này.
Nhưng trong đôi mắt vàng kia lại dao động một cảm giác áp bách khó tả.
“Hóa ra đây là cơ chế bảo vệ của gương…” Cậu như đang lẩm bẩm một mình hoặc cũng như đang nói với một người không tồn tại trong không khí.
“Không thể ra tay với người được nó bảo vệ, nếu bị phát hiện, kẻ đó chắc chắn sẽ vỡ tan ra mà chết. Nhưng điều kiện tiên quyết là “bị nó phát hiện”. Nguyên lý tạo ra hình ảnh phản chiếu của gương là phản xạ ánh sáng, một khi xung quanh người được bảo vệ không có nguồn sáng, gương không phát hiện được, cơ chế này đương nhiên sẽ mất tác dụng.”
Trong tai nghe, Tần Tri Luật nói với vẻ khá bất ngờ: “Phản ứng rất nhanh. Xem ra Đại Não còn đánh giá chưa thực sự đúng về chỉ số thông minh của cậu.”
An Ngung thấp giọng nói, “Cảm ơn ngài khích lệ.”
Cậu dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Dường như ban nãy tôi đã trải qua một khoảnh khắc cực kỳ dài.”
Khi Trần Niệm nổi sát ý với Slade, cậu ta dừng bước, cố gắng lùi lại nơi ánh sáng có thể chiếu đến, để cho bản thân mình trở về dưới vầng sáng.
Nếu tiếp tục nhớ lại chuyện trước đó nữa, dù đã biết mình bị theo dõi từ lâu nhưng cậu ta phải đợi đến tận khi đi đến bên dưới ánh đèn đường mới ngoảnh lại vạch trần.
Gương chỉ có thể “thấy” những thứ được ánh sáng phản chiếu vào nó. Nếu xung quanh hoàn toàn tối tăm, gương không soi thấy được, đương nhiên cũng lực bất tòng tâm.
An Ngung nhận ra điều này gần như chỉ trong tích tắc. Nhưng chính tích tắc ấy, dường như tốc độ trôi của thời gian đã được làm chậm lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà lại cực kỳ dài ấy, cậu thậm chí đã mơ hồ nghe thấy tiếng nứt vỡ từ sâu trong cơ thể Slade.
Khi Slade còn chưa cảm nhận được cơn đau vì cơ thể vỡ tan ra, cậu đã nhẹ nhàng dịch chuyển cột đèn đường đến một vị trí đủ xa so với Trần Niệm.
Đúng như dự đoán, phần sáng lên một cách kỳ dị trên chiếc gương theo dõi cũng theo đó mà “tắt đèn”.
Cắt đứt quá trình xử quyết.
Trong tai nghe hoàn toàn tĩnh lặng, dường như trưởng quan hoàn toàn không phát hiện ra một tích tắc hỗn loạn thời gian kia, vậy nên An Ngung không dám chắc liệu đó có phải ảo giác của cậu hay không.
Nhưng có một điều có thể chắc chắn chính là: Nếu thời gian thực sự trôi chậm lại, vậy thì đó cũng chỉ là thời gian của một mình cậu mà thôi. Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: Phải phá giải được cơ chế bảo vệ trước khi “gương vỡ”.
Gương mặt Trần Niệm cũng không lộ vẻ tức tối.
Trái lại, ánh mắt cậu ta nhìn An Ngung trông đăm chiêu hơn hẳn, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Slade đang quỳ ngồi dưới đất cứng đờ người. Gã sững sờ nhìn vào đôi mắt vàng đang dần xuất hiện màu đỏ kia.
Lát sau, An Ngung bỗng nhìn thẳng vào gã. Khoảnh khắc vừa chạm mắt nhau, Slade lập tức lảng đi.
Giống như bị khống chế, gã cúi đầu đầy hèn mọn, nhìn chằm chằm mặt đất.
Dưới đất, đèn đường chiếu vào An Ngung, in thành một cái bóng nhỏ xíu, gầy gò.
Thế nhưng lại khiến trái tim kiên cường của một Người Giữ Trật Tự hùng mạnh, chưa bao giờ lùi bước dù gặp phải sinh vật biến dị khổng lồ, đập thình thịch như sắp vỡ ra.
Không ai có thể nói rốt cuộc cảm giác áp bách này đến từ đâu.
Chỉ những ai từng đối mặt với Người mới có thể hiểu được.
Lời tác giả:
Vụn tuyết rơi: Trần Niệm (1/3) – Tuyết rơi không ngừng
Tuyết ở cô nhi viện đã rơi suốt 10 năm mà vẫn chưa ngừng lại.
Khác với bão tuyết tượng trưng cho thảm họa, đây chỉ là một đợt tuyết rơi thuần túy.
Không có gió bão, những bông tuyết nhỏ xíu rơi xuống từ bầu trời cao vốn rất đẹp đẽ.
Nhưng rơi suốt 10 năm chưa ngừng cũng khiến sự đẹp đẽ ấy trở nên tẻ nhạt và kỳ dị.
Thời gian ở cô nhi viện đã dừng lại vào một ngày nào đó của 10 năm trước.
Tôi có thêm một vài cảm giác khó có thể giải thích thành lời và một năng lực khiến tôi cảm thấy vừa bi ai, vừa may mắn.
Suốt 10 năm qua, tôi luôn chờ đợi, luôn cố gắng kiên trì trong im lặng.
Trong cảm giác khó lòng nào gọi tên kia, tôi đang chờ đợi một ai đó.
Nhưng sắp không kịp nữa rồi, nếu người đó vẫn chưa xuất hiện…
Dù tôi không biết đó là ai.
Nhưng người đó sẽ khiến đợt tuyết này ngừng lại.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.