🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Biên tập: Ross

Chương 15: Trốn đêm

Ngày đầu tiên chính thức bước vào tháng Sáu, Đào Như Chi nhận được một kiện hàng gửi từ Nhật Bản — người gửi là Lâm Đường Quyên.

Mở ra xem, bên trong là một chiếc bùa may mắn treo chuông leng keng: nền đỏ, chữ vàng, chính giữa viết chữ “Thăng”, hai bên có hàng chữ Hán viết bằng bút lông: “Học nghiệp hộ thủ” – bùa hộ mệnh cho việc học hành.

Cùng với chiếc bùa ấy là ba tấm bưu thiếp viết tay, mỗi người một tấm. Tấm gửi cho Đào Như Chi không dài, dẫu sao hai người họ cũng chẳng có nhiều chuyện để trò chuyện. Chủ yếu là vài câu động viên thi cử, bảo cô đừng căng thẳng, cố gắng thi tốt. Hè này nếu muốn, có thể sang Nhật du lịch, cả nhà cùng đi. Vì công việc nên bà ấy không thể về nước ngay, nhưng có thể làm hướng dẫn viên cho cả nhà tại Nhật.

“Gia đình cùng du lịch.”

Năm chữ ấy khiến Đào Như Chi sinh ra một cảm giác xa lạ tột cùng. Mặc dù thuở bé, đó là cụm từ cô vô cùng ao ước.

Nhớ khi còn học tiểu học, buổi học đầu tiên sau kỳ nghỉ hè, giáo viên chủ nhiệm luôn thích hỏi các bạn nhỏ nghỉ hè đi đâu chơi. Những bạn được gọi tên liền hớn hở kể: “Cả nhà em cùng đi đây đi đó…” Còn đến lượt cô, chỉ biết cúi đầu khẽ nói: “Bố dẫn em đi sở thú.”

Khi ấy, cô đã cảm thấy, chỉ hai người thì quá đơn độc, không thể nào gánh nổi năm chữ “gia đình cùng du lịch”. Nhưng rồi thời gian trôi qua, cô đã quen với điều đó. Giờ đây hoàn toàn không cảm thấy hai người là điều gì tệ hại, trái lại, với cái gọi là “gia đình đông đủ”, cô lại dửng dưng và giữ khoảng cách.

Thu lại dòng hồi tưởng, Đào Như Chi lịch sự nhắn tin cảm ơn Lâm Đường Quyên qua WeChat, nhưng đối với lời mời du lịch, tạm thời cô không trả lời. Bởi lúc này, cô hoàn toàn không có tâm trí để nghĩ đến chuyện đó.

Tấm bảng đếm ngược trên tường lớp, bức ảnh tập thể chụp một buổi chiều trên sân trường, khoảng nghỉ giữa các tiết học khi phần lớn mọi người vùi đầu làm đề thay vì rôm rả trò chuyện, những buổi tự học tối trở nên yên ắng lạ thường, cả thái độ có phần “kỳ lạ” của giáo viên – khi khuyên mọi người nên thả lỏng thay vì căng thẳng; bữa tối mà bố không ngừng nghĩ cách làm món mới để tẩm bổ cho cô… tất cả, tất cả như đang không ngừng nhắc nhở Đào Như Chi rằng: kỳ thi đại học sắp tới rồi.

Tựa như tất cả con người và sự vật xung quanh đều hóa thành người dẫn bản tin thời tiết, báo hiệu rằng cơn bão mang tên “Cao khảo” sẽ đổ bộ sau vài ngày nữa — còn cô, liệu có thể cưỡi gió đi đến nơi mình mong ước, hay là sẽ bị nhấn chìm trong đó?

Câu hỏi ấy, Đào Như Chi đã tự hỏi chính mình không biết bao nhiêu lần.

Cô cố gắng giữ bình tâm, dặn lòng đừng quá lo lắng, thế nhưng lần thi thử gần đây lại khiến cô càng thêm bất an.

Trớ trêu thay, chính là lần thi gần nhất cô lại mắc lỗi. Tưởng rằng như thường lệ sẽ vững vàng giữ vững ngôi đầu, nhưng khi kết quả công bố, cô rớt xuống hạng ba.

Điều đó khiến cô hoang mang không thôi, thậm chí còn ngờ vực đây có phải là điềm báo của vận mệnh hay không.

Tuần cuối trước ngày thi đại học, Đào Như Chi thao thức không ngủ, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà tối om, bỗng thấy giống như một hố đen vô tận.

Căn phòng im lặng như tờ, bố và Lâm Diệu Viễn đều đã chìm vào giấc ngủ.

Cô lặng lẽ trở mình, với lấy điện thoại — đã hai giờ sáng.

Thời điểm lưng chừng, chưa tới bình minh nhưng cũng chẳng còn sớm. Dù biết mai là Chủ nhật, không cần lo dậy sớm, nhưng cô cảm thấy mình không tài nào ngủ nổi.

Cô bước nhẹ xuống giường, nhét tai nghe vào tai, ra ngoài ban công.

Bên ngoài trời càng thêm tĩnh mịch. Mùa hè còn chưa tới hẳn, ngay cả tiếng côn trùng cũng chưa vang lên. Giữa trời đất mênh mông, chỉ còn giọng nói máy móc trong tai cô vang lên nhịp nhàng: “Vague, vague.”

Cô ngồi xổm ngoài ban công, vừa lẩm nhẩm theo:

“V-A-G-U-E. Vague – mơ hồ.”

Cứ thế đọc đến mấy chục từ, nhưng nỗi lo trong lòng lại chẳng vơi bớt. Cô dần im bặt, ánh mắt lặng lẽ dõi theo màn đêm phía xa, thẫn thờ xuất thần.

Dẫu đều là bóng tối, nhưng so với trần nhà kia, phía xa vẫn dễ chịu hơn, bởi lác đác giữa màn đêm còn có vài ánh đèn chưa tắt — như thể những hy vọng mờ ảo vẫn đang lặng thinh cháy sáng.

Chỉ là, chính vì tai nghe vẫn còn phát, nên Đào Như Chi không nghe thấy tiếng cửa ban công bị đẩy ra, cũng không biết có người đang bước tới sau lưng mình.

Một bên tai nghe bỗng bị gỡ khỏi tai, Lâm Diệu Viễn theo thế ngồi xổm xuống cạnh cô, cầm lấy tai nghe cho vào tai mình.

“Hóa ra không phải nhạc à?”

Nghe thấy tiếng từ vựng vọng vào, cậu mất hứng bèn tháo ra ngay.

Đào Như Chi giật lại tai nghe, cau mày: “Cậu chưa ngủ à?”

“Bị cô làm ồn tỉnh giấc.”

“Đừng xạo, tôi bước rất nhẹ nhàng, rõ ràng không thể đánh thức ai.”

“Thật mà, cô cứ lăn qua lăn lại mãi bên kia còn gì.”

“…Cậu bị suy nhược thần kinh à? Chuyện đó mà cũng nghe ra được?”

“Là do cô thật sự lăn quá nhiều thôi.”

Đào Như Chi bĩu môi: “Thế thì thừa dịp tôi ra ngoài không làm phiền, cậu quay lại ngủ đi, ra đây làm gì?”

“Xem thử cô có lén vứt cái bùa mẹ tôi đưa không.”

“Đồ điên, tưởng tôi là cậu chắc?”

“Cô cũng chẳng khá hơn tôi là bao.”

Đào Như Chi hừ khẽ một tiếng.

Lâm Diệu Viễn nhìn theo hướng cô đang ngước mắt, hỏi: “Cô đang nhìn gì thế?”

Cô hỏi lại, giọng hơi trêu:
“Cậu đang rất rảnh rỗi hả?”

“Cũng gần vậy, không ngủ được thì biết làm gì giờ.”

Đào Như Chi đưa cho cậu một bên tai nghe:
“Hay cậu học từ vựng với tôi đi.”

Cậu liếc sang, vẻ mặt vừa nửa buồn cười nửa ngạc nhiên:
“Cô lúc nào cũng chăm chỉ thế à?”

“Vì sắp thi rồi mà. Đến lúc đó, cậu cũng sẽ giống tôi thôi.”

Cậu gật gù như đang suy nghĩ điều gì:
“Vậy ra cô mất ngủ vì lo lắng hả?”

Cô khẽ bĩu môi:
“Không có đâu.”

“Thật à?” Cậu nhếch môi, như vô tình nhắc đến:
“Tôi thấy bảng thành tích rồi, cô tụt xuống hạng ba.”

Bảng thành tích ở lớp 12 thì có liên quan gì đến cậu ta chứ? Chắc là lần đầu nắm được cơ hội chê bai người ta nên mới hớn hở như thế.

Đào Như Chi không thèm khách sáo, bật lại theo thói quen:
“Liên quan gì đến cậu.”

“Ờ.” Cậu gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, rồi thong thả buông thêm một câu:
“Thế thôi, tôi định chia sẻ vài cách giải tỏa áp lực. Trước đây tôi cũng từng rớt khỏi top 10, sau đó lại quay về được.”

“…”

Cậu đứng dậy, làm bộ vươn vai thật dài, rồi chuẩn bị mở cửa bước vào trong.

Đào Như Chi cắn cắn môi, khóe mắt liếc thấy cậu sắp đi mất.

Ngay khoảnh khắc gió đêm thổi lay chiếc chuông gió nơi ban công, cô bất giác lên tiếng gọi:
“——Cách của cậu là gì?”

Ba giờ sáng, con hẻm nhỏ vắng tanh không một bóng người, ngoại trừ chiếc xe đạp đang lặng lẽ lướt đi, chở theo hai người Lâm Diệu Viễn và Đào Như Chi. Dưới ánh trăng, bóng của họ đan lấy nhau, đến khi quẹo khỏi con hẻm mới từ từ tách ra.

Đào Như Chi siết chặt thanh vịn phía sau yên xe, cô cố tình yêu cầu cậu đạp thật chậm để khỏi phải ôm eo. Cậu cũng chẳng có vẻ gì muốn cô ôm, nên tốc độ chiếc xe đạp chỉ nhỉnh hơn đi bộ một chút. Gió đêm lướt nhẹ qua, xua đi đám ý nghĩ hỗn loạn trong đầu cô, khiến cô tỉnh táo hơn phần nào.

Mãi đến lúc này, cô mới nhận ra chuyện mình đang làm… thật là lạ lùng.

Tại sao lại nghe lời cậu ta, bỗng nhiên nửa đêm nửa hôm trốn khỏi nhà đi giải tỏa?

Chỉ vì cậu ta nói: “Muốn biết cách không? Giờ tôi dẫn cô đi thử luôn.”
Thế là cô thực sự theo cậu trốn nhà giữa lúc ba giờ sáng, giấu bố, giấu luôn cả lương tâm.

Thực ra cô không trông mong gì vào cái “phương pháp giải tỏa” mà Lâm Diệu Viễn nói, chỉ là… lần đầu tiên trong đời cô làm chuyện như vậy – ra ngoài giữa đêm, nhìn thấy một Bạch Hà đang lặng lẽ ngủ say, hóa ra thành phố về đêm yên tĩnh đến mức có thể nhảy múa giữa lòng đường. Cậu ta muốn dẫn đi đâu cũng được, đi một vòng rồi về, có khi còn dễ ngủ hơn.

Mặc dù vậy, cô cũng có chút tò mò – biết đâu phương pháp của cậu ta thật sự có tác dụng?

Tới nước này, chết đuối vớ được cọc cũng phải thử. Chỉ cần điều chỉnh được tâm trạng, Đào Như Chi chẳng ngại gì chuyện “vất sĩ diện mà hỏi người”.

Chiếc xe đạp len lỏi qua phố phường, trong túi quần cô nhét vội lúc đi ra vẫn còn đựng lá bùa hộ mệnh, chuông nhỏ leng keng theo từng nhịp bánh quay, theo họ đến tận cửa một tiệm KTV.

Đào Như Chi sửng sốt:
“Cậu bảo cách giải tỏa là… hát karaoke á?”

“Cô đừng nhìn tôi như kiểu khó tin như vậy,” Lâm Diệu Viễn nghiêm túc nói, “Cô từng thử đi hát một mình vào lúc nửa đêm chưa?”

“…Chưa.”

“Vậy uống rượu thì sao?”

Đào Như Chi trợn mắt:
“Cậu mà cũng uống rượu à?”

Một người quanh năm dán mặt trên bảng thành tích mà sau lưng lại hút thuốc uống rượu, cũng quá phản trực quan rồi.

“Có gì lạ đâu?” Cậu phản pháo, “Cô không thấy lạ là mình trưởng thành rồi mà vẫn chưa từng uống sao?”

“Cậu biết gì mà nói,” cô ngẩng đầu vênh mặt, “Tôi uống từ hồi bé rồi nhé. Lúc đó chắc cậu còn đang tu bình.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Bốn tuổi!”

Lâm Diệu Viễn nheo mắt ngờ vực:
“Bốn tuổi? Uống kiểu gì vậy?”

Cô đáp rành rọt, không chút ngại ngùng:
“Mơ thấy.”

“…”
Cậu quay đầu lên thẳng tầng trên luôn.

Lâm Diệu Viễn thuê một phòng nhỏ qua đêm, để Đào Như Chi vào trước. Một lát sau, cậu bước vào, tay xách túi đồ uống. Màn hình lớn vẫn đang ở chế độ chờ, hiển thị hàng chữ to “nói không với cờ bạc, mại d@m, m a túy”.

“Cậu không hát à?” cô hỏi.

Cậu ngồi xuống bên kia ghế sofa, lấy trong túi ra một lon nước ngọt, đẩy về phía cô. Lon nước lăn lóc, chạm nhẹ vào đùi cô lạnh buốt khiến cô rùng mình.

“Cậu dẫn tôi tới đây mà không hát thử một bài thị phạm cách ‘giải tỏa’ sao?”

“Có gì đâu mà thị phạm? Hát, uống, thích gì làm nấy, thoải mái là được.”

Đào Như Chi đẩy lon nước trở lại, xòe tay:
“Vậy rượu đâu?”

Lon nước lại lăn về phía Lâm Diệu Viễn, cậu khẽ chạm tay đẩy ngược lại cô lần nữa.

“Lần đầu, không nên uống. Tôi không muốn phải xử lý một người say mèm.”

“Cậu lần đầu đã say à?”

“Không.”

“Thế sao chắc chắn tôi sẽ say?”

“Trực giác.”

Cô hừ một tiếng, không phục.

Nửa tiếng sau, Đào Như Chi gục lên bàn, nấc rượu không ngừng, một tay vẫn ôm micro tru tréo như quỷ khóc.

Cô chọn một danh sách dài dằng dặc, bài quen bài lạ gì cũng hát. Cứ khô cổ là lại uống, uống xong càng muốn hát thêm. Đến cuối cùng, cô đá cả giày, leo hẳn lên sofa múa may quay cuồng.

Thế giới bỗng nhiên giản đơn đến lạ kỳ, chỉ còn chọn bài, hát, lại chọn bài. Từng lớp áp lực đè nén cả năm lớp 12, như bị cô ném ra ngoài theo từng câu hát, từng tiếng gào.

Cứ thế cho đến khi cổ họng cũng chịu thua, cô mới ngừng lại, phóng mắt nhìn quanh phòng – chỉ còn lại mình cô. Lâm Diệu Viễn không biết đã đi đâu từ lúc nào.

Cô đặt micro xuống, ngồi ngây ra nhìn chằm chằm về phía cửa.

Một lát sau, Lâm Diệu Viễn đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Đào Như Chi vẫn mở to mắt, cậu giật nảy mình.

“…Gì vậy? Tưởng cô ngủ rồi chứ.”

“Cậu đi đâu thế? Rớt vào bồn cầu à? Cậu bỏ lỡ màn trình diễn kinh điển của tôi rồi đấy.”

Nghe vậy, Lâm Diệu Viễn cười suýt trượt chân.

Cậu ngồi xuống lại sofa, cố nén cười:
“Tôi trốn ra ban công, để cứu đôi tai tội nghiệp của mình.”

“Cậu hát thì hay chắc?”

Đổi lại là một Đào Như Chi tỉnh táo thì câu này chắc chắn châm chọc rõ ràng, nhưng lúc này giọng cô chỉ đượm vẻ mơ màng, như thật sự hơi tủi thân lại tò mò – chẳng lẽ cậu hát hay hơn tôi?

Lâm Diệu Viễn im lặng mấy giây, rồi đáp:
“Không, cũng tầm tầm thôi, giống cô.”

“Vậy hát cho tôi vui đi.”

Đào Như Chi đẩy micro qua như đang chuyển lon nước, lăn lóc một vòng đến trước mặt cậu.

Cô say tới độ chẳng buồn tắt công tắc, tiếng điện nhiễu chói tai vang lên khiến Lâm Diệu Viễn giật bắn, còn chưa kịp bịt tai thì đã muộn. Cậu cau mày cầm lấy micro, bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của “hung thủ”.

“…Được rồi,” cậu quay mặt đi, “Miễn là cô đừng hát nữa.”

Thấy cậu chọn bài, Đào Như Chi thỏa mãn thả lỏng người, ngả người xuống ghế.

Trên màn hình hiện lên bài hát mà Lâm Diệu Viễn chọn – 《Blue night》.

Cậu ngả lưng tựa vào sofa, nâng micro, bắt đầu hát:

“Đêm màu xanh ôm lấy đôi ta
Những điều đẹp đẽ luôn xảy ra trong đêm.”

Trong khoảnh khắc ấy, Đào Như Chi như bị cuốn vào tiếng sóng biển.

Phần nhạc dạo rất nhẹ, giọng hát của Lâm Diệu Viễn cũng thế – khi hòa vào nhau lại vừa vặn đến lạ, như đang đứng bên bờ biển lúc nửa đêm, lặng lẽ lắng nghe sóng vỗ vào bờ.

Đào Như Chi cầm lấy micro còn lại, chen ngang vào bài hát, gõ gõ hai tiếng:
“Này Lâm Diệu Viễn, cậu đang lừa tôi hả? Có phải cậu bật bản gốc rồi không?”

Tiếng hát ngừng lại. Cậu để micro ra xa, vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ còn tiếng nhạc nền vang lên lặng lẽ trong phòng.

“Không bật thật à?” Cô ‘ồ’ lên một tiếng, như thể mình chưa hề phá đám, tiện tay ném lại một câu:
“Vậy cậu hát tiếp đi.”

Cậu im lặng vài giây, rồi bất ngờ nghiêng người về phía cô.

Đào Như Chi ngẩng đầu. Tuy đầu óc không tỉnh táo lắm, nhưng cơ thể dường như đã quen thuộc với mùi hương trên người Lâm Diệu Viễn – hơi rượu thoang thoảng quyện cùng chút gì giống mùi hoa quế – khiến cô theo bản năng rụt vào trong.

Nhưng cậu chỉ cúi người lấy lại micro trong tay cô.

“Đừng phá nữa.”

Rồi trở lại chỗ cũ.

Đào Như Chi khẽ rụt tay lại, đầu ngón tay còn giữ chút hơi ấm lúc cậu chạm vào cổ tay cô. Mạch đập nơi đó vẫn còn đập nhanh bất thường vì rượu.

“Với tôi mà nói
Yêu là điều bất ngờ, chẳng thể đoán trước
Khi định sẵn là sẽ yêu, thì trốn cũng chẳng thoát.”

Cậu nối lại khúc bị ngắt, tiếp tục hát.

“Biển cả qua một đêm vẫn là màu xanh
Nếu chúng ta yêu nhau, ôm lấy nhau chẳng bao giờ buông.”

Đào Như Chi xoa xoa cổ tay, ôm đầu gối, cằm tì lên đầu gối, thân người lắc lư nhẹ theo từng câu hát của cậu.

Cô rõ ràng không biết hát, chỉ líu lo ngân nga theo, không rõ là cố tình phá hay đang nghiêm túc hòa giọng.

Lâm Diệu Viễn buộc phải rời mắt khỏi lời bài hát, nhìn sang cô như muốn dùng ánh mắt để “dọa” cô im lặng.

Đào Như Chi bắt được ánh nhìn đó, quay mặt lại.

Giọng chính và giọng bè đồng loạt dừng lại.

Trong căn phòng chỉ còn tiếng nhạc đệm trôi chảy, họ lặng lẽ nhìn nhau, ánh đèn màn hình vẽ lên những đường nét nghiêng nghiêng trên gương mặt hai người. Không ai hát tiếp, từng dòng lời trắng trên nền đen cứ dần bị nuốt trọn.

“Tôi muốn trở thành biển trên người cậu
Nếu cậu là màu xanh, tôi cũng sẽ là màu xanh ấy.”

Hát xong bài đó, Đào Như Chi dần im bặt, rồi thiếp đi trong men say.

Lâm Diệu Viễn không hát bài thứ hai, tắt nhạc, ngồi xem điện thoại, nhìn MV không tiếng, ngắm ánh đèn lờ mờ trong phòng. Kể từ ánh mắt đối diện kia, cậu không nhìn về phía Đào Như Chi đang cuộn mình ở đầu kia ghế sofa thêm lần nào nữa.

Cho đến khi còn nửa tiếng là đến giờ trả phòng, cậu mới quay đầu lại. Lúc này mới thấy dáng ngủ của cô có chút kỳ lạ, hai tay co lại, như đang ôm lấy chính mình trong mơ.

“…Đào Như Chi, dậy nào. Phải về nhà trước khi bố cô dậy.”

Cô thở đều đặn, trông như đang mơ một giấc mộng đẹp.

Lâm Diệu Viễn như đã đoán trước điều này, bèn gọi thêm một tiếng lấy lệ, rồi lẩm bẩm:
“Đúng là rượu vào thì phiền phức thật.”

Nói rồi cậu cúi người, luồn tay dưới chân cô, dễ dàng cõng cô lên lưng.

Trong không gian khép kín, thời gian trôi như lặng lẽ ngừng lại. Nhưng bên ngoài thế giới đã bắt đầu đón ánh sáng đầu tiên.

Lâm Diệu Viễn cõng Đào Như Chi bước ra khỏi KTV, cơ thể theo quán tính rẽ về phía con đường từng quen thuộc.

Đó là hướng ngược với mặt trời mọc, con đường vẫn còn phủ trong bóng tối.

Ngay lúc ấy, hơi thở nóng hổi của cô phả lên cổ cậu, mùi rượu xen lẫn mùi hoa quế dịu nhẹ, thứ mùi hương cậu từng ngửi thấy phảng phất trong phòng tắm sau khi cô tắm xong. Trên người cô mùi ấy không hẳn rõ ràng, nhưng ở khoảng cách gần như lúc này lại đậm đến lạ.

Lâm Diệu Viễn khựng bước, chợt nhận ra mình đang đi sai hướng.
Cậu không thể cõng cô, rồi quay về con đường cũ như thể chưa từng có gì thay đổi.

Thở dài một hơi, cậu quay ngược người lại.

Phía này, chân trời đã bắt đầu nhạt dần – ánh sáng le lói như bụng cá đang rẽ sóng.

Trời sắp sáng rồi.

Cậu nhận ra, đêm nay sao mà ngắn đến vậy.

Rõ ràng mỗi lần đi hát một mình, đêm luôn dài lê thê, dài đến mức chẳng biết phải hát bao nhiêu bài mới lấp đầy được khoảng trống.

Còn đêm nay, dường như chỉ kéo dài đúng 5 phút 15 giây – bằng thời lượng bài 《Blue night》.

Lâm Diệu Viễn khe khẽ ngân nga lại đoạn điệp khúc.

Giữa lúc hừng đông nơi đầu hạ nối tiếp cuối xuân, cậu vừa hát khẽ, vừa cõng người con gái lần đầu uống rượu chậm rãi đi về nơi mà với cậu, vẫn chưa thể gọi là nhà.

Lời của editor: Đoán xem ai đã rung động nào!!!!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.