Tầng trên, các đồng nghiệp bắt đầu dọn đồ về nhà, tiếng cười đùa râm ran.
“Chúng tôi đi đây, doanh thu của trà quán nhờ vào cô nhé.”
Thẩm Tĩnh ngẩng đầu tiễn, “Các anh chị đi cẩn thận.”
Câu nói khiến đồng nghiệp bật cười, họ đều biết người đến tìm cô là ai.
Dù chưa từng thấy vị công tử đó, nhưng ai cũng hiểu người đó kín đáo, không thích phô trương.
Không ai nán lại để tò mò.
Lần *****ên trà quán này được bao trọn.
Dù trước đây Thẩm Tĩnh có chút oán trách sự chiếm hữu bá đạo của Chu Luật Trầm, giờ thì không còn.
Chu Luật Trầm bao trọn quán, chỉ để nghe một giờ đồng hồ.
Nhị công tử Chu từng quyền lực bậc nhất, hôm nay đúng là có phần đắm say điên cuồng.
Sửa soạn trang điểm đơn giản, Thẩm Tĩnh ngồi trên đài ôm cây tỳ bà đợi anh.
Khi Chu Luật Trầm bước vào, Trang Minh đóng chặt cửa quán trà lại.
Không ai có thể vào nhìn lén.
Ánh sáng không quá tối, ánh đèn trong quán trà toát lên tông màu ấm áp.
Chu Luật Trầm bước vào với bộ vest không vướng một hạt bụi, dáng vẻ thanh lịch, ánh mắt nhìn cô nhẹ nhàng như nước, tự nhiên ngồi xuống ghế chủ tọa, mọi cử chỉ như một vị khách quen đã ghé đây từ lâu.
Thẩm Tĩnh thu lại ánh nhìn, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên dây đàn.
Bao trọn quán, rải hàng chục nghìn ngoài cửa, không thể để anh lỗ vốn được.
Cô luôn biết cách phát huy vẻ đẹp và sự quyến rũ của mình.
Nếu để anh cảm thấy lỗ, lần sau không đến bao quán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gioi-han-si-me-thoi-kinh-kinh/2790586/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.