Ông nội cô kiên quyết bắt cô lấy chồng nhà họ Chu.
Nếu không phải Chu, thì chỉ có Lệnh gia và Tạ gia là tạm được.
Nhưng hai công tử chưa vợ của Lệnh gia và Tạ gia đều trẻ hơn cô, thuộc thế hệ của Chu Luật Trầm.
Cô không thích yêu người kém tuổi.
Nghe nói, cậu ấm nhà họ Tạ đã có bạn gái, thậm chí còn đưa về nhà tổ đón Tết Nguyên Tiêu, ngoài ra không rõ thêm gì, vì cô không qua lại với nhóm người ấy.
Chu Hướng Quần chưa từng nghĩ, Tống Ngôn Phái nói là làm, cô đã trực tiếp đồng ý hôn sự.
Không suy nghĩ thêm.
Hiếm khi anh bị người khác ép buộc, nên thực sự có chút tức giận.
Anh cân nhắc liệu có nên gọi điện bảo cô suy nghĩ lại.
Ngay khi đang bấm số, trong đầu anh lại xuất hiện suy nghĩ, cảm giác như mình đang đòi hủy hôn.
Một cô gái mới lần đầu bàn chuyện hôn nhân, lại bị anh làm mất mặt, chắc chắn sẽ buồn và tổn thương.
Nghĩ vậy, anh nhẫn nhịn, đặt điện thoại xuống và đúng giờ đi họp.
Từ sau lần đó.
Mỗi cuối tuần, Tống Ngôn Phái lại thường xuyên xuất hiện tại khu biệt thự nhà họ Chu.
Chu Hướng Quần vừa về nhà, việc *****ên luôn là gặp bà cụ để trò chuyện.
Trong lúc đó, anh nghe loáng thoáng thấy tiếng của Tống Ngôn Phái.
Khi đến sảnh lớn, anh hơi nghiêng người, lắng tai nghe để xác nhận.
Đúng là giọng cô.
Tống Ngôn Phái đang trò chuyện vui vẻ với Phương tỷ.
“Anh ấy không có tên ở nhà sao?
Tôi gọi ‘A Quần’ nghe không quen lắm.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gioi-han-si-me-thoi-kinh-kinh/2790766/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.