Vào đêm, tuyết rơi càng lúc càng lớn, mảng lớn mảng lớn bông tuyết rơi vào mái nhà cong, chỉ là thời gian một lát, liền đem màu xanh phía dưới che đậy lại, màu trắng trong suốt, cho đêm đông thâm trầm như vậy, càng thêm sáng ngời, mặc dù không có đèn đỏ giữa hành lang, cũng muốn sáng hơn so với bình thường rất nhiều, chỉ là rất là lạnh.
Kèm với hạt tuyết là gió bắc, từ bên ngoài hành lang nhẹ nhàng mà vào, mặc dù Uyển Nhược mặc áo choàng bằng da dày cộm nặng nề, vẫn có chút lạnh lẽo vào trong xương cốt như cũ, tòa nhà lớn như thế rất yên tĩnh, yên tĩnh giống như chỉ có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi mà thôi. . . . . .
Xuyên qua cửa tròn ở cuối hành lang, đã nhìn thấy trên hành lang bên ngoài phòng khách, Tiểu Xuân Tử khom người mà đứng, biến hóa của hắn không lớn, vẫn mang theo hình dáng cơ trí ổn trọng như cũ: "Chủ tử Vạn An." Uyển Nhược vừa tới gần đó, Tiểu Xuân Tử đã phù phù quỳ xuống mạnh mạnh mẽ mẽ dập đầu một cái.
Uyển Nhược ngược lại ngẩn ra, vỗ vỗ cái mũ của hắn, trêu ghẹo: "Ta nghe nói công công hôm nay lên chức, nên gọi một tiếng tổng quản đại nhân, cần gì đại lễ như thế."
Tiểu Xuân Tử bò dậy cười hắc hắc: "Nô tài chính là bay lên cao hơn nữa, đời này cũng là nô tài trước mặt chủ tử và nương nương, dập đầu mấy cái cũng là bổn phận phải làm."
Uyển Nhược cười một tiếng lạnh nhạt nói: "Chủ tử của ngươi cũng không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giong-nhu-mot-giac-chiem-bao/1054339/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.