Anh lăn khỏi giường.
Buồn nôn, đầu ong ong, anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Joan đang tiến về phía ngôi nhà. Richard đi cùng cô ta, sưng sỉa ôm đồm quà cáp. Anh ta không muốn có mặt ở đây. Còn một người phụ nữ khác nữa: nhân viên xã hội. Thấp, lộp cộp trên đôi giày cao gót chới với, nhìn ngôi nhà với vẻ xét đoán.
Họ đã đến cửa trước. Chuông reo.
Vô vọng rồi...
Anh đứng ở hành lang tầng hai, ngón chân co quắp trên thảm. Chỉ cần không cho cô ta vào, anh tự bảo mình. Anh sẽ cấm cửa. Bắt cô ta phải có lệnh của tòa. Như thế sẽ kéo dài thêm được vài giờ.
Parker ngập ngừng nhìn hai con đang ngủ. Anh muốn ôm lấy chúng mà nhảy ra cửa sau, lái nhanh tới Tây Virginia.
Nhưng cách đó không hiệu quả, anh biết.
Chuông lại reo.
Mình làm gì được ? Làm sao mình trì hoãn đây?
Nhưng Joan sẽ vẫn biết nếu có điều không ổn. Trì hoãn càng khiến người phụ nữ đa nghi ấy thêm tò mò. Mà hai hay ba tiếng đồng hồ thì giúp gì cho anh ?
Anh hít một hơi sâu và bắt đầu đi xuống cầu thang.
Anh có thể nói gì về những vết đạn trên tường ? Máu ? Có lẽ...
Parker sững lại ngay trên bậc nghỉ.
Choáng váng.
Một người phụ nữ mảnh mai, tóc vàng trong chiếc váy đen và áo sơ mi trắng ra mở cửa trong lúc đang quay lưng lại với anh.
Bản thân việc đó đã đáng kinh ngạc rồi. Nhưng thứ thực sự làm anh bị sốc là tình trạng ngôi nhà.
Chẳng chê vào đâu được.
Không thấy một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giot-le-quy/88687/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.