Cả thế giới bỗng chốc như chết lặng.
Não tôi lúc bắt đầu vẫn còn hoạt động nhưng sau đó thì đã chết luôn rồi, giống như là não tôi đã bị nhiễm phải vi rút máy tính vậy, sau khi hiện ra màn hình xanh thì hoàn toàn bị tê liệt đi.
Đường Kiêu... anh ấy chết rồi sao?
Nước mắt tôi rơi như thác đổ, thoắt cái đã bùng nổ rồi. "Xin lỗi... Tôi đã đến trễ rồi, đến gặp anh lần cuối cũng không kịp."
Tôi từ từ đi đến bên giường bệnh, đến cái dũng khí lật cái khăn trắng lên cũng không có, cả người tôi như bị người ta rút hết gân cốt ra vậy, tôi nắm cả lên người anh. "Xin lỗi... Tất cả đều là lỗi của tôi, nếu như tôi không cãi nhau với anh thì sẽ không xảy ra chuyện đó, thì anh sẽ không... hu hu..."
Tôi không thể nói tiếp được nữa, cảm giác cả thế giới đang bị bao phủ bởi mùi vị của sự đau khổ, những giọt nước mắt cứ thế liên tục rơi như muốn vắt cạn hết nguồn nước trong người tôi mới thôi.
Cô ý tá tốt bụng kế bên nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai tôi: “Tiểu thư đừng đau buồn quá, bệnh nhân qua đời một cách tự nhiên nên cô đừng tự trách bản thân mình..."
Thật nực cười, rốt cuộc đây là cái bệnh viện gì vậy, đến nội tạng cũng nứt rồi mà còn gọi là qua đời một cách tự nhiên sao, lẽ nào chỉ có tự sát và mưu sát mới gọi là qua đời không phải tự nhiên sao?
Tôi nạt cô ta trong khi đôi mắt đang sưng húp lên: “Đã bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giot-tinh/261102/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.