🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hướng Án vô tình va phải ngực Bạc Dật Châu trong bóng tối, mũi cô chạm vào lớp vải mềm mại của chiếc áo ngủ, khiến cô ngửi thấy mùi hương từ cơ thể anh đậm đà hơn lúc trước.

Bàn tay trái của anh vẫn vỗ nhẹ lên lưng cô, giọng trầm khàn: “Ngủ sớm đi.”

Hướng Án không tự chủ được mà dịu lại, trán tựa vào người anh, ngừng lại một lúc rồi khẽ “ừm” một tiếng.

Có lẽ vì được ôm ấp, cảm giác được che chở khiến cô cảm thấy quá ấm áp, chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ ập đến. Tay phải cô vô thức nắm lấy áo ngủ của Bạc Dật Châu, vùi đầu vào ngực anh, cọ nhẹ hai cái rồi chìm vào giấc ngủ an lành.

Trái ngược với Hướng Án, sau khi ôm cô vào lòng, Bạc Dật Châu lại khó ngủ hơn.

Người trong lòng dần dần thở đều đặn, anh mở mắt, cúi xuống nhìn, mái tóc mềm mại của cô xõa trên gối, dựa sát vào anh.

Cơ thể mềm mại của cô áp sát vào người anh, khiến anh khó có thể phớt lờ.

Tay phải anh vô thức vuốt nhẹ lưng cô hai cái, cổ họng khẽ chuyển động, chợt cảm thấy quyết định ôm cô ngủ có vẻ là một sai lầm.

Có lẽ ngay từ đầu khi gọi cô đến phòng ngủ của anh đã là sai lầm rồi. Cô nằm ở đây, anh không thể nào ngủ ngon được.

Bình tĩnh lại vài giây, Bạc Dật Châu đỡ đầu cô, rút cánh tay phải ra khỏi gáy cô, coi như vừa rồi ôm cô là để dỗ cô ngủ thôi.

Uống nhiều nước trước khi đi ngủ, khoảng hai giờ sáng, Hướng Án tỉnh dậy vì muốn đi vệ sinh. Cô mơ màng mở mắt, tay trái lần mò, cố gắng ngồi dậy.

 

Bạc Dật Châu vốn ngủ không sâu, bị bàn tay loạn xạ của cô đánh trúng nên cũng tỉnh giấc.

Anh xoa xoa lông mày, chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng tay phải đã chính xác nắm được cổ tay cô trong bóng tối, giọng mang đầy vẻ buồn ngủ: “Sao thế?”

Hướng Án bị nắm cổ tay, người mới hoàn toàn tỉnh giấc khỏi cơn mơ: “Tôi đi vệ sinh.”

Bạc Dật Châu “ừm” một tiếng, ngồi dậy trước cô, tay trái theo thói quen che trước mắt cô, tay phải mò tìm đèn đầu giường: “Cô tự đi được

không?”

Ánh sáng đèn đầu giường bật lên, lòng bàn tay Bạc Dật Châu che trước mắt cô, tránh cho đôi mắt bị chói khi chuyển từ bóng tối sang ánh sáng. Lông mi cô chớp nhẹ, cọ vào lòng bàn tay anh, dần thích nghi với ánh sáng.

Một lúc sau, anh buông tay ra, đưa cho cô cái nạng ở cạnh giường, lại hỏi thêm lần nữa: “Cô tự đi được không?”

Hướng Án nhận lấy nạng, ngồi ở mép giường đi giày: “Được.”

Khi cô từ phòng tắm đi ra, tắt đèn và lên giường, nghiêng người về phía Bạc Dật Châu đang nằm bên cạnh theo bản năng.

Trước khi ngủ đã ngủ như vậy, lúc này cô không suy nghĩ gì mà nghiêng về phía anh, trán tựa vào vai anh, rất dễ dàng chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Giống như lúc mười một giờ tối, Bạc Dật Châu lại ngủ muộn hơn cô rất nhiều.

Sáng hôm sau thức dậy, Bạc Dật Châu đã không còn ở đó. Hướng Án vén chăn lên, cô nhìn trần nhà, rồi nhìn chiếc chăn đắp trên người mình, sau đó mới nhìn về phía chỗ trống bên trái,

Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giua-mua-ha-co-tuyet-chau-phu-tieu-thap-tam/2778464/chuong-30.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 30
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.