Văn phòng rộng lớn và vắng vẻ, hai người từ đầu đến cuối đều nói chuyện với giọng nhỏ nhẹ, tiếng nói của họ chỉ đủ để nghe thấy nhau.
Hướng Án liếc nhìn hai con rùa, cảm thấy bực bội, rồi nhìn anh: “Cả hai đều là anh.”
Bạc Dật Châu dùng tay trái chỉ vào tờ giấy, mỉm cười, không phản bác: “Ừm.”
Vốn dĩ vẽ ra là để cho cô mắng.
Sau đó anh xoay người, đi vòng qua chỗ Hướng Án đang ngồi, bước đến bàn làm việc, tựa người vào đó, một tay đút vào túi quần tây, ánh mắt anh hơi trầm xuống, nhìn về phía Thành Minh Trung.
Thành Minh Trung nửa giờ trước còn la hét trong phòng, ồn ào và náo loạn, giờ lại trở nên yên lặng, ông ta khẽ giãy giụa đôi tay bị trói phía sau, nghiêng đầu nói với bảo vệ đứng bên cạnh: “Mở trói cho tôi.”
Bảo vệ không có lệnh từ Bạc Dật Châu nên đương nhiên không hành động.
Bạc Dật Châu từ tốn lên tiếng: “Lý do nhà họ Bạc giúp Trần Nhân là vì em trai tôi, tôi nghĩ ông nên biết điều đó.”
Bạc Dật Châu: “Việc giúp đỡ gia đình cô ấy trong khi hỗ trợ Trần Nhân chỉ là tình nghĩa từ nhà họ Bạc, không phải trách nhiệm hay nghĩa vụ
của chúng tôi.”
Thành Minh Trung dường như đã đoán trước được điều Bạc Dật Châu sắp nói, ông ta xoay cổ lại, kích động: “Chính các người đã hứa sẽ chịu trách nhiệm lo cho cuộc sống của chúng tôi, giờ không thể rút lui được!”
Vợ con ông ta đã rời bỏ, sau giờ làm không có việc gì làm nên hay đánh bài, gần đây liên tục thua tiền, vì vậy mới nhiều lần đến xin tiền từ nhà họ Bạc.
Bạc Dật Châu nhẹ nhàng gõ tay phải lên mặt bàn bên cạnh, ngắt lời ông ta, sửa lại: “Chúng tôi chỉ nói sẽ chịu trách nhiệm về sức khỏe và học vấn của Trần Nhân.”
Bạc Dật Châu: “Ngoài ra, sau này nhà họ Bạc sẽ không còn liên hệ gì với các người nữa. Người xử lý các vấn đề của Trần Nhân sẽ là người khác, chỉ có họ sẽ tiếp xúc với các người.”
Bạc Dật Châu nói rất rõ ràng, sau đó ra hiệu cho nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh cởi trói cho Thành Minh Trung và đưa ông ta rời đi.
Cổ tay Thành Minh Trung vừa được tháo ra, mắt và mặt đỏ gay vì tức giận, ông ta tiến lên hai bước, tay run rẩy chỉ về phía trước: “Nhân Nhân
của chúng tôi từng là người yêu của em trai cậu, cháu gái tôi phải lấy…”
Bạc Dật Châu không thay đổi tư thế, nhìn về phía ông ta: “Họ chưa từng xác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giua-mua-ha-co-tuyet-chau-phu-tieu-thap-tam/2778495/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.