Sau khi ăn sáng xong, Bạc Dật Châu đưa Hướng Án đi làm.
Công ty của Thương Duyên và Bác An nằm ở hai hướng ngược nhau, nên Hướng Án nói không cần đưa đi, nhưng Bạc Dật Châu vẫn kiên quyết muốn đưa.
Hai người đi xuống lầu rồi lên xe. Hướng Án giơ tay chỉnh gương chiếu hậu trong xe về phía mình để trang điểm lại. Vì cô vừa uống nước trước khi ra khỏi nhà nên son môi đã bị ly nước làm phai đi một chút.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái liếc nhìn cô, anh thắt dây an toàn, rồi đặt tay lên vô lăng. Khi thấy cô vẫn đang tô son, anh nhìn chăm chú một lúc rồi buông tay phải khỏi vô lăng, đưa lên và dùng ngón cái chạm vào góc môi cô: “Sao nhất định phải tô son lúc này?”
Hướng Án xoay son lại, điều chỉnh gương chiếu hậu về vị trí cũ và mím môi hỏi anh: “Đẹp không?”
Bạc Dật Châu gõ nhẹ ngón trỏ lên vô lăng hai lần. Đẹp, màu hồng nhạt làm nổi bật làn da trắng của cô, trông rất dễ hôn. Tuy nhiên, sau giây lát, anh chuyển ánh nhìn đi và giống như đang suy nghĩ nghiêm túc: “Bình thường thôi.”
“Bình thường à?” Hướng Án lặp lại lời anh. Cô luôn nghĩ màu son này rất hợp với mình, không ngờ Bạc Dật Châu lại nói là bình thường.
Sau đó, cô thấy người đàn ông bên trái hạ ánh mắt xuống, chỉ vào hộp đựng đồ giữa hai người, bên trong có vài thỏi son cô để ở đó trước đây. Anh dùng ánh mắt chỉ vào một màu đỏ tím rất kỳ lạ, với vẻ mặt chân thành gợi ý: “Hay là thử cái này xem?”
Hướng Án liếc nhìn anh, đầy nghi ngờ cầm lên thỏi son đó: “Đây là màu em mua nhầm, định vứt đi.”
“Ừm.” Bạc Dật Châu nhẹ nhàng gõ vô lăng và bắt đầu lái xe đi.
Hai mươi phút sau, họ đến trước tòa nhà công ty Thương Duyên. Bạc Dật Châu đỗ xe bên đường, Hướng Án tháo dây an toàn, nhìn anh một cái rồi mở cửa xuống xe.
Sau khi xuống xe, cô đi vòng qua đầu xe và hướng về phía công ty Thương Duyên. Đi được vài bước, cô dừng lại rồi quay trở lại.
Cô cảm thấy hôm nay Bạc Dật Châu hơi lạ. Điểm kỳ quặc chính là anh thường có gu thẩm mỹ rất tốt, dù là quần áo hay màu son, những gì anh chọn thường rất hợp ý cô. Vậy mà hôm nay sao lại kỳ cục thế, gợi ý cho cô dùng màu đỏ tím mà cô cho là xấu nhất.
Cô quay lại, đi vài bước, rồi chống hai tay lên khung cửa sổ ghế lái, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trong xe.
Bạc Dật Châu vốn không định đi, khi cô quay lưng bước đi, ánh mắt anh vẫn dõi theo bóng lưng cô, giờ đây đương nhiên ánh mắt hai người chạm nhau.
“Sao vậy?” Giọng anh trầm xuống, mang theo một chút từ tính làm tê dại thính giác.
“Không có gì.” Hướng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giua-mua-ha-co-tuyet-chau-phu-tieu-thap-tam/2778500/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.