Khi lời cuối cùng của Bạc Dật Châu vừa dứt, cả không gian chìm vào yên lặng. Từ cử chỉ đến lời nói, anh đều thể hiện rõ thái độ bảo vệ Hướng Án. Mọi người đều hiểu tình hình và không dám gây thêm rắc rối.
Người đầu tiên phản ứng là người phụ trách buổi tiệc. Anh ấy nâng ly rượu, đứng dậy, hướng về phía Hướng Án và Bạc Dật Châu, dịu dàng chúc mừng: “Tân hôn vui vẻ!”
Theo gương anh ấy, những người xung quanh cũng lần lượt phản ứng. Những người không tham gia vào cuộc tranh luận trước đó cũng nâng ly rượu tiến lên, với nét mặt vui vẻ, cùng nhau chúc mừng tân hôn.
Chỉ có Thương Duyên là ngồi yên tại chỗ, anh ta đã tỉnh rượu được phần lớn, với vẻ mặt rất khó coi.
Những người vừa đứng bên cạnh phụ họa theo anh ta lúc này cũng cảm thấy ngượng ngùng, không dám tiến lên chúc mừng, nhưng cũng vô thức đứng cách xa Thương Duyên một chút, rõ ràng không muốn dính líu gì đến anh ta.
Việc vừa phụ họa theo lời Thương Duyên đã rõ ràng là đắc tội với Bạc Dật Châu. Giờ mà còn cố tình thân thiết với Thương Duyên thì thật là không biết nhìn tình hình.
Sau vài đợt chúc mừng và nâng ly liên tiếp, Hướng Án cuối cùng cũng có thời gian ngồi xuống uống một ngụm nước.
Bạc Dật Châu đỡ lấy ly nước cô uống xong đặt sang một bên, khẽ trêu: “Mệt lắm sao?”
Hai người ngồi sát nhau, cánh tay kề cánh tay, Hướng Án hạ giọng thấp hơn cả anh: “Anh cứ nói ‘cảm ơn cảm ơn’ mãi thế không thấy mệt à?”
Bạc Dật Châu bật cười, bóp nhẹ cổ tay cô, giọng hơi lười biếng, đáp lại: “Cũng tạm.”
Hướng Án rút tay phải khỏi tay anh, kéo lại khăn trải bàn vừa bị vén lên, cô liếc nhìn về phía chéo trước mặt, trong ánh mắt có sự thất vọng vì điều mong đợi chưa được đáp ứng, cô thắc mắc: “Sao Thương Duyên vẫn chưa đến xin lỗi em?”
Bạc Dật Châu nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên không hạ xuống, giơ tay định véo cằm cô nhưng bị Hướng Án giơ tay đập xuống.
Cô hơi nghiêng đầu, giọng rất nhỏ: “Mọi người đang nhìn đấy, anh đừng động tay động chân.”
Mấy câu nói của Bạc Dật Châu vừa rồi đã gây nên “sóng gió”, giờ tuy người đến chúc rượu đã ít hơn, nhưng ít nhiều ánh mắt vẫn hướng về phía họ.
Hướng Án tuy không phải người hay ngại ngùng, nhưng cũng không có thói quen thể hiện tình cảm trước mặt nhiều người như vậy.
Bạc Dật Châu nhìn vẻ mặt của cô: “Về nhà thì được động tay động chân chứ?”
Hướng Án hơi nheo mắt, lườm anh một cái.
Món ăn ở nhà hàng này thực sự không hợp khẩu vị của Hướng Án, chỉ có vài món có thể ăn được, cô gắp hai miếng rồi không muốn đụng đến nữa. Bạc Dật Châu nhận ra điều đó, anh đặt ly rượu trong tay phải xuống, hỏi cô có muốn rời đi sớm không.
“Đưa em ra ngoài ăn cái khác nhé?” anh nghiêng đầu về phía cô, hơi thở ấm áp phả lên vành tai cô khi nói.
Hai người đã không gặp nhau mấy ngày, Hướng Án không chỉ nhạy cảm với sự gần gũi của anh, mà còn nhạy cảm với mùi hương từ người anh.
Trên người anh luôn có mùi gỗ trầm hương nhẹ nhàng, cô đã từng nghiên cứu kỹ, không phải nước hoa, cũng không rõ chính xác là gì, mùi không nồng nhưng rất dễ chịu.
Cô vô thức nắm lấy tay áo anh, giọng dịu đi: “Đi thôi, em không muốn ăn ở đây nữa.”
Sau khi chào tạm biệt người phụ trách buổi tiệc, hai người rời khỏi bàn.
Vài phút sau, Bạc Dật Châu dẫn cô từ tầng trên xuống, đi đến bãi đỗ xe ngầm. Vì biết đến đây sẽ uống rượu nên sau khi tài xế đưa anh đến, anh không để tài xế đi.
Hướng Án đi sau anh hai bước, khi gần đến xe, anh dừng lại, quay người đợi cô, thấy cô nghe điện thoại, hỏi: “Ai vậy?”
Hướng Án hạ điện thoại từ tai xuống một chút, ra hiệu bằng miệng với anh: “Thương Duyên.”
Anh ta gọi điện đến để xin lỗi cô.
Thương Duyên không cứng đầu đến thế, biết rõ đã đắc tội với Bạc Dật Châu, không thể không gọi điện đến xin lỗi.
Mà thái độ của Bạc Dật Châu tại bữa tiệc vừa rồi cũng rất rõ ràng, lời xin lỗi này không phải dành cho anh, mà phải dành cho Hướng Án.
Hướng Án bước đến, nắm tay Bạc Dật Châu, tay trái vẫn cầm điện thoại đặt bên tai.
Thương Duyên ở đầu dây bên kia dường như lẩm bẩm một câu, không biết là đang nén giọng chửi thề hay sao, tóm lại có vẻ mất vài giây để điều chỉnh cảm xúc, rồi mới mở lời.
Thương Duyên: “Chuyện ở bữa tiệc là do tôi sai.”
“Cái gì?” Hướng Án giả vờ không nghe thấy, theo Bạc Dật Châu đi về phía hàng ghế sau xe.
Đến ghế sau, Bạc Dật Châu mở cửa xe, ra hiệu cho cô lên trước, đợi cô ngồi xuống, anh cúi người, một tay ôm lấy gáy cô, tiến đến bên tai còn lại: “Chỉ được nói một lúc thôi.”
Hướng Án đẩy anh, hạ giọng: “Biết rồi.”
Cô không hứng thú với việc nói chuyện điện thoại với người từng gọi là vị hôn phu cũ, chỉ muốn nghe Thương Duyên cúi đầu nhận lỗi như thế nào.
Bạc Dật Châu nhìn cô một cái, tay phải vẫn đặt sau gáy cô, anh vuốt nhẹ, rồi đứng dậy đóng cửa xe lại, đi vòng qua đuôi xe, đến bên kia hàng ghế sau, mở cửa và ngồi vào.
Thương Duyên nuốt nước bọt: “Tôi nói về bữa tiệc, những lời tôi nói thật sự xin lỗi.”
“Câu nào?” Hướng Án vỗ nhẹ lên đùi như đang phủi bụi không tồn tại, “Tôi không biết anh nói câu nào.”
Thương Duyên hít nhẹ: “Tất cả đều không đúng, tôi không biết cô và tổng giám đốc Bạc đã kết hôn, có chỗ xúc phạm đến cô và tổng giám đốc Bạc, mong tổng giám đốc Bạc cũng lượng thứ.”
Xe khởi động, Hướng Án nhét túi của mình cho Bạc Dật Châu đang ngồi bên cạnh, cô nháy mắt với anh, hỏi bây giờ sẽ đi ăn gì.
Bên này miệng vẫn đang trả lời Thương Duyên: “Tôi tha thứ thì cũng là anh ấy tha thứ, anh ấy thường nghe theo tôi.”
Bạc Dật Châu bên cạnh không nhịn được, hơi cúi đầu, nhíu mày cười khẽ.
Hướng Án vẫn đang nói chuyện điện thoại, cô không thể nói chuyện, chỉ có thể giơ tay đấm anh, tiếp tục nói với Thương Duyên: “Còn chuyện gì nữa không?”
Thương Duyên: “Không, nếu có thời gian khi trở về, tôi mời tổng giám đốc Bạc ăn cơm, xin lỗi trực tiếp một lần nữa.”
Nói xong, anh ta lại nói tiếp: “Ngoài ra… chuyện đầu tư phim, khi ăn cơm cũng có thể nói chuyện trực tiếp.”
Hướng Án nói bằng giọng bình thản: “Mấy lời ở bữa tiệc vừa rồi anh quên rồi à? Vậy có lẽ anh cần phải xin tôi.”
Nói xong không đợi Thương Duyên lên tiếng, cô lại nói: “Nhưng tôi thấy mấy bộ phim huyền nghi (*) mà anh nói thực sự không kiếm được tiền, nên không để chồng tôi đầu tư nữa, tránh lúc đó thua lỗ nặng. Ngoài ra anh có thời gian bàn tán sau lưng người khác, thì hãy tìm cách nâng cao trí tuệ đi, nếu không sang năm lại lỗ thêm tám bộ phim nữa.”
(*) Huyền nghi: Là thể loại phim có nội dung bí ẩn, trinh thám, phá án, đan xen những yếu tố ly kì.
Thương Duyên bị cô chọc tức đến mức huyết áp tăng cao: “Tôi không lỗ tám bộ, tôi chỉ là mấy bộ gần đây…”
“Xin lỗi, đó là hư từ.” Hướng Án nói với giọng điệu bình thản và dứt khoát, “Không có việc gì thì cúp máy đây.”
Điện thoại cúp, cô đưa điện thoại cho Bạc Dật Châu, nhờ anh giúp bỏ vào túi xách. Bây giờ cô đã hình thành thói quen, nhiều việc đều thích để Bạc Dật Châu giúp làm.
Tuy nhiên Bạc Dật Châu dường như cũng không có ý kiến gì về việc này, đón lấy điện thoại của cô giúp cô cất vào túi, sau đó lại đặt túi của cô lên ghế sau xe.
Anh ngước mắt nhìn cô: “Vui chưa?”
Hướng Án liếc nhìn anh một cái, sau đó chuyển ánh mắt, lại nhìn về phía tài xế ở ghế trước, có người trên xe, không tiện lắm.
Cô gật đầu, khẳng định: “Khá vui, dù sao cũng không thể để anh ta nói xấu sau lưng em mà không phải trả giá.”
Bạc Dật Châu mỉm cười, cũng gật đầu: “Hôm nay có vài cơ quan truyền thông đều có mặt, có một nơi khi ra về đã hỏi anh, hỏi có thể tìm thời gian phỏng vấn em không.”
“Phỏng vấn em?” Cô theo phản xạ hỏi lại, sau đó hiểu ra, phỏng vấn cô phần lớn là nhờ ơn của Bạc Dật Châu, cuộc phỏng vấn này một nửa dành cho cô, một nửa dành cho mối quan hệ của cô và Bạc Dật Châu.
Thấy cô do dự, Bạc Dật Châu lại nói: “Sở dĩ chọn nói chuyện này vào hôm nay, cũng là vì có truyền thông ở đây.”
Điều này tương đương với việc công khai trực tiếp trong giới, đồng thời có truyền thông đưa tin chính thức, loại bỏ khả năng người khác cho rằng đó là tin đồn, bàn tán sau lưng.
Tất nhiên ngoài những điều này, hai người có thể còn cần tổ chức một đám cưới, nhưng những điều này đều phải bàn bạc với Hướng Án sau.
Nghĩ vậy, anh hơi cúi mắt, mỉm cười bất đắc dĩ, có vẻ như anh đã vô tình nợ cô rất nhiều thứ về mặt nghi thức.
Anh nghiêng đầu, lại nhìn Hướng Án: “Nếu em không muốn thì cũng có thể từ chối, chỉ là anh nghĩ như vậy sẽ là công khai chính thức mối quan hệ của chúng ta…”
Anh chưa nói hết lời đã bị Hướng Án tiếp lời.
Cô vén mái tóc sau lưng: “Được thôi, em cũng không có lý do gì để từ chối.”
Hơn nữa cô biết Bạc Dật Châu muốn công khai là vì tốt cho cô.
Thời gian quá muộn, vừa ăn một chút tại bữa tiệc, ăn thêm nữa sẽ khó tiêu, Hướng Án không muốn ra ngoài ăn nữa, cuối cùng bàn bạc với Bạc Dật Châu về nhà nấu ăn.
Xuống xe, trên đường đi đến siêu thị, Bạc Dật Châu tỏ ý nghi ngờ lời cô: “Em biết nấu ăn à?”
Đã giải quyết được một việc lớn, tâm trạng Hướng Án hôm nay rất tốt, nếu không cô cũng không thể có ý định xuống bếp.
Cô bước về phía trước hai bước, hai tay thọc vào túi áo khoác, quay người lại, đi lùi về phía sau: “Biết một chút, xào rau nấu mì đơn giản vẫn làm được, nhưng không ngon lắm.”
Cô mặc váy dài, dưới chân lại là giày cao gót, dù áo khoác rất dày, nhưng không ngăn được gió lạnh tháng mười hai.
Bạc Dật Châu bước về phía trước hai bước, nắm lấy cổ tay cô kéo lại, Hướng Án không đứng vững, va nhẹ vào lòng anh, sau đó nắm lấy quần áo anh đứng thẳng, hơi ngẩng mặt, nhìn anh từ trong lòng anh: “Làm gì vậy?”
Bạc Dật Châu mặc áo khoác màu đen, để mở, tư thế này vừa hay ôm cô vào lòng.
Anh buông tay đặt sau eo cô, tay kia đặt lên vai cô quay cô lại, động tác nửa ôm, giúp cô sưởi ấm: “Không lạnh à?”
Nhận ra ý của anh, Hướng Án cong môi, kéo áo anh dựa vào lòng anh hơn: “Hơi lạnh.”
Nói xong cô lại đưa tay ra, thổi hơi vào lòng bàn tay, rồi đưa cho Bạc Dật Châu: “Tay cũng lạnh, có thể giúp sưởi ấm không?”
Bạc Dật Châu nhìn cô một cái, nắm lấy tay cô, bọc trong lòng bàn tay, cùng nhau đặt vào túi áo khoác của mình.
Có một câu hỏi Hướng Án vẫn luôn muốn hỏi: “Trong ảnh đại diện ghim đầu WeChat của anh… có một người là em trai anh phải không?”
Bạc Dật Châu hơi ngạc nhiên, sau đó tay đang nắm tay cô hơi siết chặt thêm, giúp cô xoa xoa mu bàn tay, để tay cô mau ấm lên: “Ừm.”
Bạc Dật Châu: “Thằng bé đã được ghim lên đầu trước khi mất, sau này thằng bé không còn nữa, anh đã quen với khung chat đó treo ở đó, không hủy bỏ.”
“Sao vậy?” Anh nhìn cô.
Hướng Án hít nhẹ một hơi, cô nghiêng đầu nhìn qua, ánh sáng đèn neon bên đường chiếu xuống, phản chiếu trong đồng tử, mắt cô sáng lấp lánh, cô nhìn anh, lắc đầu: “Không có gì.”
Cô lắc lắc bàn tay đang bị anh nắm, vì lạnh nên khi nói chuyện phát ra tiếng thở: “Ấm lắm.”
Hai người sánh vai đi về phía siêu thị, cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ gần Đình Hồ nhất, không biết còn có thể mua được rau không.
Vừa vào cửa, Hướng Án lấy giỏ hàng từ kệ dựa tường, ánh mắt dừng lại ở quầy tính tiền không xa, mắt liếc qua một hàng kệ, ánh mắt dừng lại.
Bạc Dật Châu vừa xem tin nhắn xong, anh cất điện thoại vào túi, rồi quay người, lấy giỏ hàng từ tay phải cô, anh liếc nhìn phía sau cô, đặt giỏ hàng trở lại, kéo một chiếc xe đẩy hàng trở lại.
Không chắc Hướng Án muốn mua bao nhiêu, giỏ hàng có lẽ không đủ chứa.
Sau đó quay lại, thấy cô đang nhìn chằm chằm về phía quầy tính tiền.
Anh theo ánh mắt của cô nhìn hai giây, sau đó rời mắt, giọng trầm thấp: “Đình Hồ đúng là không có, mua hai hộp nhé?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.