Truyền âm phù bị phóng tới trên bàn, bên kia tiếng thở dốc, tiếng cười khi đứt đoạn khi liên tục, động tác hết sức kịch liệt, ở trong phòng yên tĩnh có vẻ càng phát ra rõ ràng.
Cảnh tượng đêm qua tái hiện, hơn nữa sau khi hồi tưởng lại chuyện đã phát sinh, hai người không khỏi xấu hổ.
Dương Chẩn dời tầm mắt, chậm rãi đi qua hướng trên ghế ngồi xuống: "Chờ cái gì, còn muốn xem?"
Vô tình gặp được một lần, đã bị trở thành nữ lưu manh vụиɠ ŧяộʍ rình coi, Hồng Ngưng ngầm hối hận không nên đáp ứng để cho hắn đến xem, kiên trì hỏi: " Phù kia đã để cho hắn ăn vào ?"
Dương Chẩn nghiêm lạnh mặt không đáp. Rõ ràng người này làm việc thủ đoạn cùng có hiệu suất, Hồng Ngưng biết hỏi cũng vô nghĩa, vì thế lấy lại bình tĩnh, cũng đi qua ngồi xuống, lấy ra đoạn cây đào màu vàng kia, còn có một đạo phù khác.
Suy nghĩ cực khổ nhiều ngày như vậy, đối với tình hình hiện nay, nàng cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp —— nội đan đoạt được từ Tất Tần là tu luyện ngànnăm, tự nhiên có chứa linh khí thiên địa, nay tiên thiên linh khí của bản thân lại bị phong ấn , vừa vặn mượn đến dùng, đương nhiên tác dụng sẽ không lớn, có thể làm cho mấy lá phù này có tác dụng vậy là đủ rồi.
Hồng Ngưng nâng tay châm lửa đốt lá phù kia. Lá bùa cháy hết, giấy bụi cũng phiêu tán. Dương Chẩn nhìn thấy càng kinh dị, đang muốn nói cái gì, lại bị Hồng Ngưng chặn lại, chỉ nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giua-mua-hoa-roi-gap-lai-nguoi/2502260/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.