Là cậu sao ? Tích Triều?
Đã trễ thế này rồi, tại sao còn chưa mở đèn?
Cậu rất lạnh sao, Tích Triều?
Tay cậu thực lạnh!
Tích Triều, làm sao vậy?
Cậu là đang khóc, có phải không?
Không cần! Không cần a! Đừng khóc!
Có tôi ở đây bên cạnh cậu, đừng khóc nữa…..
Khả nhưng, giọt lệ kia lưu nơi khóe mắt hồi lâu, cuối cùng vẫn vô phương kiềm chế, lăn trên khuôn mặt tái nhợt không một điểm huyết sắc, tuyệt vọng rơi xuống mặt đất.
……………….
“Cố Tích Triều!…..”
Thích Thiếu Thương hô to, tuyệt vọng ngồi dậy. Hắn dùng tay đỡ lấy đầu, cảm giác đầu như đang bị một trận thiết côn oanh tạc, chấn động đến mức muốn nứt ra.
Bên tai truyền đến thanh âm mừng rỡ của Nguyễn Minh Chính:
“Đại đương gia, rốt cuộc anh đã tỉnh!”
Bàn tay Thích Thiếu Thương bị băng gạc tầng tầng bao vây, hắn quay sang hỏi:
“Anh đang ở đâu?”
“Là bệnh viện.”
Nguyễn Minh Chính đỡ hắn ngồi dậy:
“Bác sĩ nói đã rửa độc đi rồi, mắt anh sẽ không có việc gì đâu. Chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi, rất nhanh sẽ phục hồi như cũ.”
“Bệnh viện?”
[ Đúng rồi, mình bị hai kẻ xa lạ tập kích, đôi mắt bị thương.]
[ Sau đó, Cố Tích Triều che chắn trước người mình……]
“Cố Tích Triều! Là cố Tích Triều cứu ta, cậu ta hiện tại đang ở đâu? Có bị thương hay không?”
Thích Thiếu Thương vừa hỏi vừa chật vật đứng dậy, nghĩ muốn xuống giường, làm cho Nguyễn Minh chính sợ đến mức chạy vội đến đỡ lấy hắn.
“Đại đương gia, anh không được lộn xộn nha! Cậu ta đang ở phòng bên cạnh. Bác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giua-van-nhan-thien-ha-chi-yeu-doc-minh-em/904847/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.