Quá lâu chưa nói chuyện với Vĩnh Đạo, nghe thấy tiếng “ừ”, trái tim thấp thỏm căng thẳng của Phổ Hoa cuối cùng mới nhẹ nhõm vài phần. Cô từng suy đoán anh ở đâu, sống thế nào, trước khi gọi điện cũng nghĩlàm thế nào bứt ra ngay, nhưng khi nghe thấy anh ho vẫn không nén được đành lên tiếng hỏi.
“Anh... vẫn ổn chứ?”.
Vĩnh Đạo “ừ” rất khẽ, bị ngắt bởi một trận ho, anh vấtvả điều chỉnh lại hơi thở, mãi lúc sau vẫn không nói gì. Phổ Hoa gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khi đó của anh, anh chưa bao giờ thuộc dạng người biết chămlo cho bản thân, quen sống cẩu thả, khi bị bệnh đến uống thuốc đúng giờ cũng quên.
“Anh... không sao chứ?”. Tâm trạng phức tạp, Phổ Hoa tựa vào ban công, sắc trời u ám tối tăm vô hìnhtrung khiến cho mâu thuẫn trong lòng cô thêm trầmtrọng hơn. Lý trí nói cho cô biết không cần quan tâm tới anh, mặc kệ anh tự sinh tự diệt đi, nhưng tình cảmbao năm lại khiến cô không cách nào không lo lắng.Cô rất muốn mang câu “Cầu Nhân không lo cho anh à?” ra chọc giận anh, nhưng không nói lên lời.
“Có chuyện gì à?”. Anh khàn khàn hỏi, nghe ra một chút lạnh nhạt.
Phổ Hoa nắm di động nóng rực kề sát tai, hít thật sâurồi nói: “Vĩnh Bác... kêu anh nhanh chóng gọi điện vềnhà, bố mẹ anh bên đó...”.
“Biết rồi...”. Vĩnh Đạo thô lỗ cắt ngang lời cô, “Tự anh biết nên làm thế nào...”.
“Anh...”. Thái độ của anh khiến cô buồn bực.
“Em nói với anh trai anh, kêu anh ấy ít quan tâmchuyện của anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giuong-don-hay-giuong-doi/330268/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.