“Tiểu Mật, đưa đứa trẻ này ra ngoài. Tôi có chuyện muốn nói riêng với Thu Liên.”
Giọng của Nghiêm Linh Trang vô cùng lạnh lùng.
Tiểu Mật bước đến chỗ Thu Liên, nằm tay Hổ Tử và bước ra ngoài, bất chấp tiếng khóc xé lòng của Hổ Tử.
Bấy giờ Thu Liên mới nhận ra rằng mình đã tự chui đầu vào chỗ nguy hiểm, rụt rè nhìn Nghiêm Linh Trang.
Nghiêm Linh Trang nhìn chăm chăm Nghiêm Mặc Hàn, “Anh đi dỗ đứa trẻ đi”
Nghiêm Mặc Hàn gật đầu, có chút bất an, anh ta dặn cô vài câu, “Bình tĩnh, bình tĩnh”
Sau khi chỉ còn Nghiêm Linh Trang và Thu Liên trong văn phòng, Nghiêm Linh Trang móc ngón tay với Thu Liên, “Lại đây”
Thu Liên sợ hãi đi về phía cô. “Tổng giám đốc, cô định đưa Hổ Tử đi đâu?”
Nghiêm Linh Trang khiến cô ta cảm thấy sợ hãi, “Đưa đến bệnh viện, xét nghiệm DNA cho Hổ Tử và A Nguyệt.”
Thu Tiên sợ hãi đến mức muốn chạy nhanh ra ngoài "Cơm của tôi, cô không thể mang nó đi.” Cửa phòng làm việc bị đóng chặt, Thu Liên không mở ra được, quay người tức giận nói với Nghiêm Tinh Trang, "Cô chỉ là sếp của 1 Nguyệt, cô có tư cách gì để lo chuyện của gia đình chúng tôi?” Nghiêm TinỄ Thang vênh mặt tên, bước đi duyên dáng đến trước mặt cô ta. Cô duỗi một ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Thu Tiên lên, khímã thường nói: "Thu tiên, tôi vốn cho rằng cô là một người phụ nữ nông thôn thô tục nhưng vẫn | đơn giản.”
Ngừng một chút, sắc mặt của cô đột nhiên trở nên man rợ, “Không ngờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giup-ba-cua-lai-me-nhe/888144/chuong-1072.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.