Nghe xong một hồi, Vu Chu muốn đi ra ngoài đi vệ sinh, căn cứ vào tinh thần hy sinh mang theo bom hẹn giờ bên người, nàng túm Hướng Vãn theo.
Từ đầu hành lang này đến đầu hành lang kia, dừng lại trước tấm poster "Kung Fu Panda", nàng gọi Hướng Vãn lại: "Hướng Vãn, tôi phát hiện em thật sự rất hư."
Lần thứ hai nói những lời này, nói càng tâm đắc hơn một chút.
Hướng Vãn ngây thơ nhìn nàng, không hiểu nàng đang nói gì.
"Lại giả ngốc," Vu Chu nghiến răng nghiến lợi, "Đại tiểu thư tướng phủ, lời nói am hiểu nhất không phải là "Không biết có nên nói hay không" sao?"
Tại sao cũng không có pháp thuật lắc trước, liền trực tiếp giũ ra ngoài?
Hướng Vãn cẩn thận nhớ lại, cẩn thận xác nhận: "Trước đó chị nói, quá khứ của chị và Tô cô nương, không thích hợp lúc vừa quen đã nói, đây là nguyên tắc."
"Đúng vậy." Vậy xem ra em rất hiểu mà.
"Nhưng đây là lời phía sau."
"Có ý gì?"
Hướng Vãn chậm rãi nói: "Chuyện Tô cô nương là bạn gái cũ của chị, em và chị vừa mới quen biết, chị đã nói rồi. Bởi vậy, đây là vừa mới quen biết, thì có thể nói."
Chết tiệt. Vu Chu sắp tức đến cười.
"Em được lắm." Nàng duỗi đầu ngón tay hư không chỉ về phía Hướng Vãn, giống như uy hiếp phô trương thanh thế, sau đó quay đầu muốn đi.
Hướng Vãn đuổi theo nàng: "Cho nên, chuyện bạn gái cũ, là thật sao?"
"Em cảm thấy thế nào?" Vu Chu cứng họng.
"Nhìn không giống." Hướng Vãn nghĩ.
"Sao, không xứng?"
Hướng Vãn có chút kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giup-toi-vo-vo-that-tieu-hoang-thuc/2648760/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.