Đá? Vu Chu không thể thấy chữ này dùng trên người Tô Xướng.
Cho dù là chính cô dùng ở trên người mình.
Kỳ lạ thật, thật ra Tô Xướng nói không sai, là Vu Chu nói chia tay, nhưng qua một khoảng thời gian rất dài, Vu Chu lại cảm thấy mình mới là người bị vứt bỏ.
Nói cách khác là người không theo kịp.
Cho tới hôm nay, nàng giống như thấy được nỗi canh cánh không rõ ràng trong nụ cười khổ của Tô Xướng, điều này làm cho nàng vừa kinh ngạc, vừa không kinh ngạc.
Bởi vì đầu óc đột nhiên không hoạt động nữa.
Nàng nhìn Tô Xướng, mồ hôi lạnh trên đầu còn chưa tan, chỉ thở hổn hển hai hơi, hỏi cô: "Thật ra, nếu em nói Hướng Vãn là một tháng trước đột nhiên bị sét đánh, xuyên không đến nhà em, chị tin không?"
Nàng không biết mình đang mong đợi điều gì, nhưng nàng có một chút căng thẳng.
Tô Xướng nhìn nàng, mi tâm lại giật giật, sau đó cô gập ngón giữa lại, ngón cái vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay kia, sờ hai cái.
Cô rất muốn thuyết phục bản thân, bởi vì Vu Chu trước mắt thật sự rất ngoan, môi còn trắng bệch, thân thể cũng đứng không thẳng, nhưng ngửa đầu nhìn cô, giống như trước kia, trong mắt chỉ có một mình cô.
Nhưng nàng nói một câu cực kỳ nực cười, làm bộ dạng của nàng giờ phút này, cứ giống như đang trào phúng Tô Xướng.
Tô Xướng trầm mặc vài giây mới mở miệng, cố gắng làm cho giọng điệu thất vọng không quá rõ ràng, cô nói: "Nếu em không muốn nói, có thể không nói."
Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giup-toi-vo-vo-that-tieu-hoang-thuc/2648762/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.