Hướng Vãn quả nhiên không sốt.
Ngày hôm sau còn khoẻ như vâm ăn tận hai bát cơm chiên trứng lớn.
Vu Chu rất tán thưởng tình trạng sức khỏe của cô nàng, đương nhiên cũng cảm thấy đây là nhờ sự nhanh tay lẹ mắt chăm sóc của mình.
Bởi vì hôm qua cô nàng mắc mưa, hôm nay Vu Chu đại phát từ bi cho cô nàng nghỉ ngơi một ngày, không cần luyện tập lồng tiếng nữa, chương trình học văn hóa chuẩn bị cũng tạm thời gác lại.
Nhưng nàng cũng chưa suy nghĩ thông suốt, nếu nàng cảm thấy Hướng Vãn nhất định phải trở về, tại sao vẫn luôn muốn cô nàng làm này làm kia, làm con cá muối ngắm cảnh không tốt sao?
Không tốt. Đến xã hội hiện đại một chuyến, cảm nhận được sự thay đổi từng ngày của khoa học kỹ thuật và nhịp sống nhanh của nhân loại, nên cố gắng học nhiều kiến thức và kỹ năng một chút, kiến thức chính là sức mạnh, kiến thức chính là vật kỷ niệm tốt nhất của cô nàng!
Kích động rồi, kết thúc không nên dùng dấu chấm than.
Đến buổi chiều, tin nhắn WeChat ngày hôm qua Vu Chu gửi đã có phản hồi.
Vỏn vẹn mấy hàng chữ, nàng nhìn rồi lại nhìn, lại đi dạo một vòng phòng ngủ của mình, ngồi trên cửa sổ nhìn, sau đó lại lang thang ra phòng khách, nhìn Hướng Vãn một cái, ngồi xuống bàn ăn bên cạnh nhìn một chút.
Qua nửa tiếng, nàng mới lề mề đến bên cạnh Hướng Vãn, nặng nề nói: "Vãn Vãn, có chuyện tôi muốn nói với em."
"Mời nói."
"Là thế này," Vu Chu tự xây dựng tâm lý cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giup-toi-vo-vo-that-tieu-hoang-thuc/2648773/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.