Mẹ đến thì cuộc sống sẽ khác, tự động trở nên vô cùng khỏe mạnh có quy luật.
Vu Chu và Hướng Vãn tắm rửa xong đi vào phòng ngủ chính, trước khi đóng cửa Vu Chu còn đặc biệt chúc bà Triệu ngủ ngon: "Mẹ, con ngủ đây, mẹ cũng ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon."
"Tốt nhất là con nên ngủ thật, đừng có chơi điện thoại đấy." Giọng bà Triệu truyền đến từ sô pha.
Vu Chu đóng cửa lại, ngồi xuống giường, quả nhiên bắt đầu chơi điện thoại.
Hướng Vãn mặc đồ ngủ, nằm lên giường, gối đầu nhìn nàng.
"Em buồn ngủ rồi phải không? Tôi bật đèn bàn này có ảnh hưởng đến em không?", nàng phải đợi bà Triệu ngủ mới ra ngoài được.
Mọi âm thanh đều yên tĩnh, gương mặt Hướng Vãn giống như ánh trăng.
Cô nàng lắc đầu, nói: "Em không buồn ngủ."
"Vậy em có thói quen rất tốt, cũng không chơi điện thoại gì cả." Cổ nhân chính là cổ nhân.
Mắt thấy Hướng Vãn không nói gì, nàng cầm di động nhìn cô nàng một cái: "Nhìn tôi làm gì?"
Giọng nói của hai người đều rất khẽ, sợ bà Triệu nghe thấy, nhưng giọng nói và bầu không khí như vậy, rất dễ dàng đào ra một số cảm xúc khổ tâm đè nén.
Hướng Vãn nằm nghiêng, tay đặt bên gối, dựa sát vào nguồn nhiệt của Vu Chu.
Vu Chu cúi đầu nhìn cô nàng, giống như mình buông tay là có thể sờ được mái tóc dài mềm mại của cô nàng.
Vì thế nàng đặt điện thoại xuống, nhưng không sờ cô nàng, chỉ buông tay xuống gối bên cạnh tóc cô nàng, giật giật, hỏi: "Có tâm sự à?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giup-toi-vo-vo-that-tieu-hoang-thuc/2648792/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.