Ngày hôm sau Hướng Vãn kết thúc lớp huấn luyện, bà Triệu tuyên bố bà cuối cùng cũng công thành lui thân, trở về "hầu hạ" ba Vu.
"Cuối cùng mẹ đã biết mệnh nha hoàn của con di truyền từ ai, chính là từ mẹ con đây." Bà Triệu mặc quần legging thu dọn hành lý, sau đó dặn dò hai người, "Đến thu rồi, hai đứa đừng lộ chân đấy, bây giờ không chú ý bảo dưỡng nhá, lớn tuổi đầu gối đau chết con luôn."
Hướng Vãn ngồi xổm một bên, rất ngoan ngoãn giúp bà gấp quần áo.
"Bé ngoan, con phải nhớ dì nha." Bà nhìn Hướng Vãn, muốn lau nước mắt.
"Đứa con thứ hai" này còn chu đáo hơn Vu Chu, cuối cùng bà cũng có thể dùng tới nick name "Bé ngoan" trước đây chuẩn bị cho con gái ruột.
Hướng Vãn dịch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Vu Chu, trong mắt mơ hồ mang theo nụ cười.
"Muốn cười thì cười đi, bà ấy là diễn viên giỏi, đâu phải ngày đầu tiên em biết." Vu Chu tựa vào cửa.
Bà Triệu xoay người đấm vào bắp chân nàng một cái: "Con thì biết cái gì! Con nhỏ không có lương tâm này, con đừng dạy hư Vãn Vãn."
Lại xoay người kéo tay Hướng Vãn, dịu dàng vuốt ve.
Mắt Hướng Vãn sáng ngời nhìn Vu Chu mím môi cười, dáng vẻ bị bà kéo giống như là con dâu nhỏ.
Vu Chu nhìn không nổi nữa, bỏ đi.
Chờ xem, trong lòng nàng oán hận nghĩ, "Bé ngoan" của mẹ biết giả vờ nhất, nhìn giống như chim hoàng oanh, sau này mẹ mới biết được cô nàng gian xảo.
Di động rung lên, nàng cầm lên, là tin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giup-toi-vo-vo-that-tieu-hoang-thuc/2648805/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.