Vu Chu đứng ở trước giường, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, Tô Xướng cũng cúi đầu, nhìn ngón tay đan chéo của mình không lên tiếng.
Vu Chu cảm thấy, mình vẫn nên đi toilet, nhịn đến phát hoảng rồi.
"À, em đi toilet một chút, lát nữa sẽ trở lại." Lần này nàng học ngoan, nói trước, có chút sợ Tô Xướng lại kéo nàng lại.
Tô Xướng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó vẫn cúi đầu, mười ngón tay lại đan vào nhau: "Ừ."
Như trút được gánh nặng, thể xác và tinh thần đều phải.
Vu Chu từ toilet đi ra, đi tới trước cửa sổ sát đất rộng lớn, nhìn ánh đèn lốm đốm bên ngoài, lại lơ đãng. Bóng cây cao thấp chằng chịt được cắt tỉa cẩn thận, vào ban đêm giống như từng đám mây đen kịt, mà đèn đường là những vì sao trong đám mây. Tiền bạc là thứ tốt, cho dù đô thị hiện đại đã ô nhiễm vì sao chân chính không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nhưng cũng có thể tạo ra cảnh quan tinh xảo hơn mê hoặc bạn, chồng chất một số ảo giác gần như tự nhiên.
Vu Chu đột nhiên hiểu được, mình không được tự nhiên là cái gì. Đúng như lời nàng nói, nàng không phải là một người quá để tâm đến chênh lệch tiền bạc, từ nhỏ nàng chưa từng thiếu ăn thiếu mặc, nếu như không gặp được Tô Xướng, lấy lòng nhiệt tình của nàng, nàng thậm chí rất khó hiểu được cảm xúc tự ti đến tột cùng là như thế nào.
Cho nên điều nàng để tâm, bài xích, căn bản không phải đối phương có bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giup-toi-vo-vo-that-tieu-hoang-thuc/2648823/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.