Tầng 18 tòa nhà trung tâm Giang Thành.
Cửa kính bên phòng thu âm đóng lại, không có thẻ ra vào thì không vào được.
Phòng tiếp khách bên này ngược lại cửa lớn mở, nhưng cũng không có ai, Vu Chu ngồi khoảng mười lăm phút, đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Tô Xướng hay không, thì nghe thấy tiếng thang máy mở, Tô Xướng từ trong thang máy đi ra.
Vẫn cao gầy mảnh khảnh, tinh xảo đến kỳ cục, tóc dài hơn năm ngoái rất nhiều, được buộc lên.
Phía sau có một cô gái đi theo, dáng vẻ hơn 20 tuổi, mặc váy hoa nhí, vừa đi vừa xem điện thoại.
Tô Xướng cũng đang vùi đầu trả lời tin nhắn, hai người đi đến phòng thu âm, cô gái quét mặt, cửa mở, Tô Xướng đang muốn đi vào theo, thì nghe thấy phía sau Vu Chu gọi cô: "Tô Xướng."
Cô quay đầu lại, hơi nhíu mày.
Nhìn không ra biểu cảm gì, có lẽ có chút kinh ngạc, nhưng thoáng qua rồi gọi nàng: "Chu Chu".
Cô nghiêng đầu ý bảo đồng nghiệp đi vào trước, sau đó đi về phía Vu Chu, cầm di động trong tay: "Sao em lại tới đây?"
Hai tháng không gặp, Vu Chu cảm thấy giống như đã gần hai năm.
Nàng không nghĩ tới thái độ này của Tô Xướng, không cố ý lạnh nhạt, cũng không có không để ý tới nàng, ngược lại nhẹ nhàng gọi nàng là Chu Chu.
Nhưng giọng nói của cô cũng không có nhiều vui vẻ.
Thái độ ngắm hoa trong sương mù này, ngược lại khiến Vu Chu không biết tiến lùi.
Nàng có chút căng thẳng, nói: "À, chỉ là em gửi tin nhắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giup-toi-vo-vo-that-tieu-hoang-thuc/2648841/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.