Tháng 1 năm 2005
- Nhật ký -
Ô la la! Khi viết những dòng này, tôi đang ngoác miệng cười như thể một đứa trẻ mồ côi vừa mới được nhận nuôi vậy. Tôi cảm thấy ngượng ngùng trước niềm vui sướng của chính mình, giống như một cô nàng xì-tin với mái tóc đuôi ngựa trong tập truyện tranh đang buôn chuyện qua điện thoại rằng: Mình đã gặp một anh chàng đấy!
Nhưng thực là vậy. Một sự thực đúng nghĩa và hiển nhiên. Tôi đã gặp một anh chàng, một anh chàng rất tuyệt vời, vô cùng đẹp trai, vui tính và dễ thương đến chết đi được.Thử hình dung tới con cái mình sau này mà xem, thật đáng để nghĩ đến (thôi, thôi nào, mình không nghĩ xa đến thế chứ, làm sao có chuyện con cái ở đây được!) Nhưng không thể đừng được.Năm mới đã sang rồi nhưng vẫn còn dư âm của không khí đầu năm.Trời mùa đông: nhập nhoạng tối và lạnh tê cóng.
Carmen, một cô bạn mới - mới biết sơ sơ, mới thân sơ sơ, một kiểu bạn bè mà ta không thể hủy lời hẹn - đã rủ tôi cùng cô ấy tới Brooklyn tham dự một trong những buổi tiệc của cánh nhà báo. Giờ thì, tôi thấy thích chúng, tôi thích các nhà báo, tôi vốn là con của các nhà báo, mà bản thân cũng là một nhà báo nữa. Tôi muốn viết đi viết lại mãi từ này - NHÀ BÁO - bất cứ khi nào phải điền vào một tờ khai, một bảng câu hỏi hay giấy tờ yêu cầu thông tin về nghề nghiệp. Được rồi, tôi chỉ là người viết ra những tình huống trắc nghiệm về tính cách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gone-girl-co-gai-mat-tich/539472/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.