Boney và Gilpin chuyển địa điểm cuộc thẩm vấn của chúng tôi tới sở cảnh sát, nơi trông giống như một ngân hàng cộng đồng làm ăn thua lỗ. Bọn họ để mặc tôi một mình suốt bốn mươi phút trong một căn phòng nhỏ. Tôi thì quyết chí chẳng động cựa gì. Theo một cách nào đó, muốn giả vờ như đang điềm tĩnh thì phải điềm tĩnh. Tôi nhoài người ra trên bàn, tựa cằm lên cánh tay mình. Chờ đợi.
"Anh có muốn gọi điện cho bố mẹ Amy không?" Boney hỏi.
"Tôi không muốn làm họ phát hoảng." Tôi nói. "Nếu một giờ nữa mà chúng ta không có tin tức gì của cô ấy, tôi sẽ báo cho họ."
Đã ba lần chúng tôi trao đổi về vấn đề này rồi.
Rốt cuộc mấy tay cớm cũng đi vào và ngồi xuống bàn đối diện với tôi. Tôi cố nín để không phá lên cười bởi cảnh tượng này y chang như trong một bộ phim truyền hình. Cũng căn phòng như thế này, tôi đã từng thấy khi lướt trên kênh truyền hình cáp lúc tối khuya trong suốt mười năm qua, cùng với hai tay cớm - trông mệt mỏi và dữ dằn - diễn xuất như những ngôi sao thực thụ. Hoàn toàn giả tạo. Một sở cảnh sát ở Epcot. Boney thậm chí còn cầm một cốc cà phê giấy và một túi hồ sơ bằng bìa manila trông như thể một thứ đạo cụ. Đạo cụ của cảnh sát. Tôi thấy phấn khích, cảm giác như chúng tôi giống mấy kẻ giả đò: Nào, hãy cùng chơi trò Cô vợ mất tích!
"Anh ổn chứ Nick?" Boney hỏi.
"Tôi ổn, sao vậy?"
"Anh đang cười."
Sự phấn khích bỗng trôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gone-girl-co-gai-mat-tich/539477/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.