28 tháng 4 năm 2011
- Nhật kí -
Hãy cứ phải tiếp tực con nhé. Đó là điều mà Mẹ Mo đã dặn, và trong lúc dặn dò, sự chắc chắn của bà khi nhấn mạnh từng từ một, giống như thể đó thực sự là một chiến lược sống còn - đã khiến cho câu nói sáo rỗng kia không chỉ là một tập hợp từ nữa, mà đã trở thành một điều gì đó xác thực vô cùng. Và quý giá. Phải tiếp tục tiếp tục, chính xác là vậy! Tôi tự nhủ
Tôi thực sự thích điểm này của người Trung Tây: Người ta không quan trọng hóa vấn đề. Ngay cả cái chết. Mẹ Mo sẽ tiếp tục tiếp tục cho đến khi căn bệnh ung thư khiến bà gục ngã, và sau đó bà ra đi.
Vì vậy, tôi cúi đầu và cố làm những gì tốt nhất dù trong một tình thế tệ hại, và từ trong thâm tâm mình tôi thực lòng muốn làm như vậy, đúng với những gì mà Mẹ Mo đã làm. Tôi cúi đầu và làm việc của mình: Tôi lái xe đưa Mẹ Mo đến gặp bác sĩ và đi hóa trị. Tôi thay nước đã có mùi trong chiếc bình cắm hoa đặt ở phòng bố Nick. Tôi mang bánh quy cho nhân viên ở đó để họ có thể chăm sóc ông được tốt hơn.
Tôi đang cố gắng để làm những gì tốt nhất trong một tình thế thực sự tệ hại, và tình thế đó hầu như không có gì tốt đẹp cả bởi chồng tôi, người đã đưa tôi đến đây, người đã buộc tôi phải rời bỏ nơi chôn rau cắt rốn của mình để được ở gần bên bố mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gone-girl-co-gai-mat-tich/539505/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.