Fleur chú ý tới chiếc va li bên cạnh Thomas. Cô hỏi:
- Cậu phải đi rồi?
- Phải. Tôi đến để từ biệt.
Cả hai người rơi vào trầm lặng. Khác với Thomas, Fleur không có nhiều bạn. Sự xuất sắc và kiêu ngạo khiến không có nhiều người lọt vào mắt của cô. Thomas là một ngoại lệ. Cậu ta đủ xuất sắc để Fleur coi trọng, cũng đủ bình tĩnh, ôn hòa để chịu đựng tính đỏng đảnh nho nhỏ của cô. Trong cùng lứa tuổi thì Thomas là duy nhất, vị vậy cô không nỡ Thomas rời đi, mặc dù cô không biết lấy lý do gì để giữ cậu ở lại. Còn Thomas, nó chỉ đơn giản là tiếc nuối, không có lí do khác.
Sau một hồi, Fleur lên tiếng:
- Để tôi tiễn cậu.
- Được.
Hai người trầm mặc, cho đến khi tới sát xe ngựa cả hai đều còn chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Thomas đột nhiên quay đầu. Nó gọi:
- Fleur!
Fleur khẽ giật mình, theo trí nhớ thì đây là lần đầu tiên Thomas gọi thẳng tên của cô. Fleur nhìn Thomas, khẽ mỉm cười. Đôi mắt sáng rực đang nhìn Thomas, chờ đợi câu nói của nó.
- Uhm… cái kia… hẹn gặp lại.
Fleur ngẩn người. Chợi khẽ cười, cô đáp:
- Uh. Hẹn gặp lại.
Hai người nhìn nhau gật đầu. Hai con người thông minh đều hiểu, bây giờ là quá sớm, có những thứ cần có thời gian để chứng minh. Thomas quay người lên xe. Gọn gàng, dứt khoát như trước giờ vẫn vậy.
Fleur nhìn bóng xe bay đi mất, cô thất thần đứng đó. Một bóng người xuất hiện bên cạnh Fleur, phu nhân Maxime khẽ nói:
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/great-mage-o-the-gioi-harry-potter/910758/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.