Trong sân đấu, Tư Đồ Tĩnh mặc bộ đồ màu trắng đậm chất cổ trang. Đồng phục của Côn Lôn Tiên cung không hề thay đổi trong suốt hàng trăm năm. Đó là một hán phục màu trắng với họa tiết hoa văn hình những đám mây với màu sắc phụ thuộc vào địa vị của người mặc, như Tư Đồ Tĩnh là những đám mây màu lam nhạt chạy dọc theo dải áo. Đây là trang phục của đệ tử thủ tịch của Côn Lôn.
Tư Đồ Tĩnh nhẹ nhàng đứng đó, vẻ mặt đạm mạc không mang theo bất cứ cảm tình đáng kể, dường như y không quan tâm tới bất kỳ thứ gì trên thế gian này. Thanh bội kiếm cũng được treo đeo một cách lỏng lẻo bên hông.
Mái tóc của Tư Đồ Tĩnh nhẹ nhàng đung đưa theo gió, cả thân hình thẳng tắp như một thanh trường kiếm đang chỉ thẳng lên bẩu trời. Nhìn vào Tư Đồ Tĩnh lúc này, bất kỳ ai cũng có cảm giác y giống như một kiếm khách từ trong tiểu thuyết võ hiệp bước tới trọng nhập vào xã hội hiện đại.
“Xem ra không chỉ có thằng Quốc là coi trọng chận đấu này. Tư Đồ Tĩnh dường như cũng cảm nhận được điều gì đó.” – Văn Đoàn đứng cạnh ông Nhân lên tiếng.
Ông Nhân nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Có lẽ. Dù sao cũng là đệ tử xuất sắc nhất trong lịch sử của Côn Lôn, cảm giác nhạy bén vượt xa bình thường cũng không có gì là không thể hiểu được.”
Văn Đoàn im lặng, anh đã từ bỏ ý nghĩ ganh đua với Tư Đồ Tĩnh. Sau khi nhìn thấy Tư Đồ Tĩnh chiến đấu, anh ta nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/great-mage-o-the-gioi-harry-potter/911086/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.