Tư Họa mang thai.
Được phát hiện đúng hôm hôn lễ diễn ra.
Chuyện này khiến cho một người từ nhỏ đến lớn gần như chỉ toàn nhận lời khen như Ngôn tiên sinh lần đầu tiên bị quở trách.
“Họa Họa mang thai gần hai tháng, con còn, con còn dắt con bé đi khắp nơi, con làm chồng kiểu gì vậy? Cháu dâu và chắt trai của bà mà có chuyện gì, bà không tha cho con đâu!” Nghe bác sĩ nói Tư Họa do mệt mỏi quá mức nên khiến vị trí thai nhi bất ổn, bà nội Ngôn liền xách tai cháu trai giáo huấn.
“Bà nội, chuyện này không trách anh ấy được. Bọn con đều không nghĩ đến chuyện sẽ có thai.” Tư Họa ngồi trên giường ra sức trấn an bà lão.
“Họa Họa, con đừng biện hộ cho nó, cho dù không mang thai thì khi thấy con khó chịu nó phải để ý chứ.” Dù thế nào thì bà nội Ngôn vẫn đứng về phía cháu dâu.
Hai người cũng không muốn tranh cãi với bà, thuận theo bà gật đầu hối lỗi. Bà nội cũng không còn gì để nói, chỉ lặp đi lặp lại dặn dò Ngôn Tuyển chú ý chăm sóc cho Tư Họa.
Ngoài trừ bà nội là người phản ứng lớn nhất thì bố Tư và mẹ Ngôn mỗi người ngồi một góc chờ đợi, sau đó bố Tư một mình gọi Ngôn Tuyển ra nói chuyện: “Cậu theo tôi ra ngoài.”
“Bố, bố đừng…” Cô sợ bố mình kêu Ngôn Tuyển ra để giáo huấn lại lần nữa.
Hai người đàn ông đều ra hiệu cô không cần nhúng tay.
Góc khuất hàng lang, bố Tư lấy ra bao thuốc lá và bật lửa, chợt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/guc-truoc-diu-dang/1152942/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.