“Ngôn Tuyển?” Nhìn thấy thân hình quen thuộc đứng dựa ở trước cửa, Tư Họa có hơi kinh ngạc: “Tiệc sinh nhật của bạn anh kết thúc rồi sao?”
Cô nhớ Ngôn Tuyển nói cuối tuần phải đi tham dự party sinh nhật của bạn, lúc về cô có gõ cửa nhà anh nhưng phát hiện ra không có người ở nhà. Cứ tưởng rằng anh sẽ chơi đến rất muộn, kết quả chưa đến một tiếng sau người đã xuất hiện ở trước cửa nhà cô rồi.
“Ừ.” Không phải là kết thúc mà là anh đã đi về trước.
“Vậy hôm nay anh chơi có vui không?” Tư Họa giơ tay giữ lấy cái khăn bông thấm nước đang quấn trên đầu.
“Cũng bình thường.” Ngôn Tuyển đáp, ba từ không nặng cũng không nhẹ, quả thực khó mà phân biệt là thật hay giả.
Hai người đứng cách nhau một cánh cửa, rất gần, Tư Họa ngửi thấy mùi rượu, là từ trên người Ngôn Tuyển phả ra. Cô tiến về trước một bước, dựa vào gần hơn, nhăn mũi một cái, đích thực là nguồn gốc ở đây: “Anh uống rượu à?”
Anh không động đậy, đứng nguyên ở đó, ánh mắt sâu thẳm rơi trên gò má cô, làn da trắng nõn bị hơi nước nóng làm cho trở nên ửng hồng.
“Ừ.” Anh chống một tay ở cửa, khẽ đáp lại bằng giọng mũi hơi nặng.
“Không say chứ?” Tư Họa giơ tay khua trước mặt anh.
“Ừ.” Anh nhẹ nhàng gật đầu.
Tư Họa thở phào một tiếng, vô thức xoa xoa chiếc khăn đang quấn trên đầu, rồi lại hỏi anh: “Anh đã uống bao nhiêu thế?”
“Không nhớ nữa.” Ánh mắt anh không còn trong sáng và dịu dàng như ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/guc-truoc-diu-dang/1152975/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.