Người đàn ông run rẩy quỳ trên tấm tatami, vừa cố gắng nén nước mắt vừa mặc lại quần áo cho chỉnh tề. Bên cạnh anh, một người đàn ông mang gương mặt âm nhu ngồi dựa bên cửa sổ gỗ, ánh chiều tà hắt từ sau lưng hắn, sự tương phản mãnh liệt khiến không ai nhìn rõ vẻ mặt hắn bấy giờ. Hắn chậm rãi lau khô vệt dịch thể bên miệng, nghiêng đầu nhìn Bạch Ân, hất hất mái tóc dài, nói: “Lâu rồi không gặp.”
Bạch Ân gật đầu bình tĩnh.
Thực ra, ông cũng không ngờ mình lại gặp gỡ Bạch Thần Mộ tình cờ như thế.
Bạch Thần Mộ nâng chiếc chân đang đặt lên vai người đàn ông, người đó đang định đứng lên, ngay sau đó, Bạch Thần Mộ đạp thẳng một cước, khiến anh lăn quay sang một bên, đập vào chân bàn, xớt xát. Hắn như nhìn thấy thứ gì buồn cười lắm, đôi mắt yêu dã cong lên, miệng cười không ngừng.
Bạch Ân thấy nhưng không nói gì, ông cầm lấy chiếc ghế bị người đàn ông va vào, đặt trước mặt Bạch Thần Mộ, ngồi xuống.
Người đàn ông tóc đen nhìn Bạch Ân đầy cảm kích, sau đó, anh chạy ra ngoài.
Bạch Thần Mộ vẫn chìm trong ánh hoàng hôn, hắn nhẹ nhàng che miệng, bờ mi cong cong như của vị mỹ nhân tuyệt thế nào bước ra từ bức tranh sơn thủy, cười vui vẻ. Bạch Ân không thể nào hiểu nổi niềm vui sướng đó.
Thực ra, Bạch Ân nghĩ rằng mình bình thường đa phần là do đám người so với ông càng bất bình thường này mà ra.
Ví dụ như vị gia chủ này, tâm thần phân liệt cường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-cau-nghe-si-ngay-ngoc-dang-yeu/1782913/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.