Trịnh Hòa núp sau sa lông, rụt cổ, nấu cháo điện thoại với Đào Tiệp.
Đào Tiệp đang quay một bộ phim thần tượng, đóng vai nữ chính. Trước máy quay cô điềm tĩnh, đáng yêu, sau máy quay, côthô lỗ chẳng khác gì đàn ông. Lúc này, cô đang than vãn với Trịnh Hòa những hành vi không thể nào chịu nổi của vị kim chủ trung niên không biết số bao nhiêu của mình.
“Anh xem thế này có được không? Tối qua, chỉ vì tối nay tôi sẽ gọi điện cho ông ta mà dám cúp máy lúc tôi chưa nói xong! Tôi khó chịu lắm đấy. Gần năm mươi tuổi đầu rồi, không ga lăng lịch sự gì hết. Còn nữa này, có lần tôi đi chụp ngoại cảnh, cởi quần áo hơi nhiều một chút thôi, thế mà ông ta đòi nhiếp ảnh gia xóa hết số ảnh đã chụp.”
Trịnh Hòa cảm thấy mấy hành động đó có sao đâu, ngược lại, cậu còn cảm thấy, người đàn ông đó thực thích Đào Tiệp, liền khuyên:“Có một số việc không thể hiểu hết nếu chỉ nhìn mặt ngoài, đúng không? Cô cứ tiếp xúc xem, khéo người đó thực ra lại rất tốt ấy chứ.”
Đào Tiệp nói:“Tôi biết ông ta rất tốt với tôi, nhưng tôi không chịu nổi chuyện ông ta làm nũng với tôi! Làm nũng đó, tiểu Hòa Hòa, anh gặp một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi khóc lóc om sòm, lăn lộn chỉ để không cho anh đi chưa?”
Trịnh Hòa quay đầu lại, yêu lặng nhìn Bạch tiên sinh đang nằm trên lưng Husky phơi nắng ở đại sảng bên kia, nói:“Rồi, thích lắm….”
Đào Tiệp: “…”
Đào Tiệp hỏi rất nghiêm túc:“Trịnh Hòa, anh là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-cau-nghe-si-ngay-ngoc-dang-yeu/1783063/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.