Tóm lại, dù Bạch Ân có rối rắm vụ mình làm tổn thương Trịnh Hòa đến đâu, thì hiện giờ, việc duy nhất ông có thể làm đó là đợi Trịnh Hòa tỉnh lại, sau đó —
“Bảo bối, em tỉnh rồi thì mở mắt ra, được không?” Bạch Ân thì thầm bên tai Trịnh Hòa.
“Hừ.”
Trịnh Hòa lên mặt, xoay lưng về phía ông.
“Tôi sai rồi mà, thực xin lỗi, em đừng giận nữa nhé? Tôi bôi thuốc cho em.” Bạch Ân nói.
Trịnh Hòa ngồi dậy, chìa hai cánh tay cho Bạch Ân nhìn, cương quyết nói: “Ông biết mình sai chỗ nào sao?”
Bạch Ân đau lòng sờ sờ vết thương trên cổ tay Trịnh Hòa, giọng điệu rất nghiêm trọng: “Tôi khiến em bị thương.”
“Không phải chuyện đó!” Trịnh Hòa nói: “Em từng tìm hiểu trên mạng rồi, người ta lúc chơi….” mặt cậu đỏ bừng: “Chơi mấy trò tình – thú này sẽ dùng khăn hoặc còng nhựa, như thế sẽ không làm rách da, nhưng đến mấy kiến thức căn bản đó ông cũng không biết, sao ông không học chứ?”
“Tôi sai rồi mà, bảo bối, thực xin lỗi, lần sau tôi không thế nữa.”
Nếu còn có lần sau.
Ánh mắt Bạch Ân đầy đau thương, ông cầm chặt tay Trịnh Hòa trong tay mình, hôn lên, không ngừng nỉ non: “Thực xin lỗi….”
“Được rồi, ông không cố ý mà, em cũng không sao, ” Trịnh Hòa vỗ vỗ đầu Bạch Ân: “Ông thấy thế nào? Đầu còn đau không?”
“Tôi không sao, em không cần lại…” Bạch Ân không nói được nữa.
“Lại gì?” Trịnh Hòa hỏi.
Lại tốt với tôi như thế. Bạch Ân muốn nói ra, nhưng không thể phát thành lời.
Trịnh Hòa duỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-cau-nghe-si-ngay-ngoc-dang-yeu/1783072/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.