Bởi chỗ bị bỏng nắng rất gần đầu, mà Trịnh Hòa không chịu tỉnh lại, Bạch Ân sợ mình lơ là một cái là cậu rụng đầu vào nước. Thế nên Bạch tiên sinh ngồi xổm xuống, lấy cái chén bên cạnh, múc nước rồi rưới vào chỗ bị bỏng, nhìn điểm đỏ dần dần lặn đi, ông mới thấy nhẹ nhõm, còn xoa xoa hai quả trứng trốn trong rừng rậm của Trịnh Hòa.
Tay ông bị tay Trịnh Hòa hất về.
Trịnh cute tuy chưa tỉnh nhưng vẫn phản ứng nhanh lắm.
Bị đánh, Bạch Ân càng cười vui vẻ, ông cầm khăn tắm lớn bọc lấy Trịnh Hòa, khiêng cậu như khiêng bao tải vào phòng.
Sau khi bị đặt xuống giường, Trịnh Hòa lăn hai vòng liền bị ngã cho tỉnh. Cậu đạp đạp chân, không cẩn thận dẫm vào mép khăn tắm, thành ra cái khăn bung ra, Trịnh Hòa – trần – truồng ngơ ngác nhìn Bạch tiên sinh cởi quần áo, nằm nghiêng bên mình.
Trịnh Hòa chớp chớp mắt: “Ông cũng bị bỏng à?”
Bạch Ân đưa tay che mắt Trịnh Hòa lại, ngậm hai cánh môi của cậu vào miệng: “Ưm…a.”
Trịnh Hòa đẩy ông ra, nãy cậu chưa thở, nụ hôn sâu quá khiến cậu cảm giác như chết khát không khí đến nơi. Bạch tiên sinh quặp hai tay Trịnh Hòa ra sau, túm chặt. Trịnh Hòa cố gắng chúi người về trước, người ta cong hình con tôm, riêng cậu cong hình ngược với con tôm.
“Sao không nói với tôi sau lưng em không bôi kem chống nắng?” Cuối cùng Bạch Ân cũng chịu buông bờ môi đáng thương của Trịnh Hòa ra, chất vấn.
“Em nhớ là bôi rồi…” Trịnh Hòa nhỏ giọng nói.
“Bôi rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-cau-nghe-si-ngay-ngoc-dang-yeu/1783292/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.