Mỗi đoàn làm phim đều có phong cách riêng của mình, cái này phải xem đạo diễn là người như thế nào.
Đạo diễn Vương chưa đến mức được coi là có phong cách, nhưng có đặc điểm nổi bật là ‘hiệu suất’. Hồi quay “Xuân Kiếp” của ông, cậu bị bắt lăn qua lộn lại không biết bao lần, cảm xúc không đúng – NG, đứng nhầm chỗ – NG. Khó khăn lắm Trịnh Hòa mới tìm ra được lối diễn hợp với mình, chưa kịp thử thì bị đạo diễn nói: “Nổi bật quá, NG.”
Cảm giác này cứ như người thuộc văn hóa phục hưng bị đưa tới triều Minh viết cổ văn, vừa bản khắc vừa không biết làm sao. Trịnh Hòa bị ông ấy tra tấn lên tra tấn xuống, nhưng mấy năm nay sự nghiệp của đạo diễn Vương đang lên, rất nhiều công ty muốn hợp tác với ông ấy, nghệ sĩ không quá nổi tiếng như Trịnh Hòa không có tư cách soi mói, đành cắn răng cố gắng, không để bị NG nhiều quá.
Bạch tiên sinh không biết vì sao Trịnh Hòa lại buồn rầu. Ông nhắc tới vài chủ đề, đều không thấy Trịnh Hòa có ý nói chuyện với mình cũng hơi xấu hổ, liền hỏi thẳng: “Em có gì không hài lòng với đoàn làm phim sao? Tôi thấy em không vui.”
Trịnh Hòa nói: “Không phải do đoàn làm phim, là vấn đề của em.”
“Em có vấn đề gì chứ?” Tuy Bạch tiên sinh nhất quyết không chịu thừa nhận, nhưng từ những câu đối đáp ngày thường của họ có thể thấy được, trong lòng ông, Trịnh Hòa vừa đẹp vừa hoàn mỹ.
“Vấn đề của em lớn lắm, ” Trịnh Hòa vỗ vỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-cau-nghe-si-ngay-ngoc-dang-yeu/1783369/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.