Công ty của giám đốc Tống đóng cửa, Trịnh Hòa hả hê lắm.
Cậu là người nghĩ gì cũng thể hiện hết lên mặt. Hôm đó cậu có một cảnh khóc. Trịnh Hòa phải chạy quanh núi mấy vòng tìm vợ ngốc, rồi ôm cô vợ đang cười ngây ngô vào lòng, nước mắt giàn dụa. Trịnh Hòa diễn cảnh đó, cái mặt khóc mà như cười đó cứ như bị người đông lại, nhìn rất giả. Cảnh này cậu NG tới bảy, tám lần, mắt sưng húp, dù uống bao nhiêu nước cũng không chảy nước mắt ra được nữa. Cuối cùng, đạo diễn Vương thấy một biểu tình trên mặt cậu không tệ mới cho dùng nước nhỏ mắt. Cảnh này rốt cuộc cũng qua.
Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa chạy trong núi, ngã dúi dụi, còn phải gào thét thì không dám nhìn nữa, thốt ra một câu bất bình: “Vất quả quá!” Rồi xuống núi.
A Long luống cuống, nhưng nghĩ lại, bộ phim này quay để xét giải thưởng nên không nói được câu khuyên nhủ nào. Lúc quay phim, diễn viên nào chẳng khổ? Trịnh Hòa chưa oán trách gì, Bạch tiên sinh quan tâm quá nên dễ lo….Cậu cứ miên man suy nghĩ. Lúc Trịnh Hòa quay xong, gân mắt của cậu gồ hết lên vì cảm xúc mãnh liệt cùng với nước mắt chảy ra quá nhiều, A Long thấy thế đột nhiên cũng nghĩ: đạo diễn Vương sao lại nhẫn tâm thế.
Trịnh Hòa vừa đi qua liền tu hết nửa chai nước, câu đầu tiên cậu hỏi là: “Diễn thế nào?”. Nói xong cậu mới nhận ra giọng mình khàn đục, ho khan hai tiếng điều chỉnh lại âm sắc rồi nhìn A Long.
A Long giơ ngón cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-cau-nghe-si-ngay-ngoc-dang-yeu/1783389/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.