Dịch: LTLT
(*gốc là 酒壮怂人胆, ý chỉ một người bình thường thì yếu đuối hèn nhát, vì tác dụng của rượu mà hưng phấn, không kiểm soát được lời nói và cử chỉ của mình, làm chuyện ngày thường không dám làm)
Trên mặt Chúc Miêu có hơi đỏ, gò má ửng lên một lớp thật mỏng, ánh mắt mê mang. Úc Ngưng ngồi ở bên cạnh, lập tức bị vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Hạng Chú dọa sợ, sau đó lại thẹn quá hóa giận.
“Tự cậu ta muốn uống!”
Chúc Miêu đúng lúc ợ một cái, vẻ mặt vô tội.
Hạng Chú nhớ đến tình trạng Chúc Miêu sau khi uống xong một ly bia lần trước, bất đắc dĩ thở dài, vuốt mũi nói: “Tửu lượng cậu ấy kém, tôi đưa cậu ấy về trước.”
Sợ Chúc – một ly đã say – Miêu không đứng vững, Hạng Chú còn một tay đỡ tay cậu, một tay vịn eo cậu. Nào ngờ, so với lần say rượu trước thì Chúc Miêu nghe lời một cách lạ thường, lập tức đứng vững. Hạng Chú nghi ngờ nhìn thử, Chúc Miêu thì thà thì thầm, nhanh như chớp ngã lên người anh.
Hạng Chú: “?”
Hết cách, dưới chân Chúc Miêu mềm nhũn, Hạng Chú đành phải nửa đỡ nửa ôm đưa cậu ra khỏi phòng. Bạn của anh lần đầu tiên thấy anh chăm sóc người khác như thế này, ban đầu còn xem kịch hay, bây giờ thì bắt đầu anh một câu tôi một câu chuyển sự chú ý sang Úc Ngưng, sợ Úc Ngưng cảm thấy mất mặt.
Hạng Chú không quan tâm, đỡ Chúc Miêu ra ngoài.
Chúc Miêu càng không thể quan tâm, bởi vì cậu “say rồi”.
Lúc đầu cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-cay-soi/30794/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.