Chuyện về chiếc xe địa hình, người con gái đó.
Mẹ gọi điện lên mấy lần bảo muốn bán chiếc xe địa hình đó đi, để trong nhà chiếm diện tích, vướng víu, lại chẳng có người đi. Mình không cho, nói chuyện với mẹ trong điện thoại có chút nũng nịu, mình muốn đi chiếc xe đó. Nhưng có mấy khi có thể về nhà chứ? Tốt nghiệp, làm việc, yêu đương, kết hôn, sinh con, e rằng ngay cả trở về quê cũng ít. Kỳ nghỉ của đại học năm thứ ba và năm thứ tư, mình cũng đâu có về nhà đâu? Muốn đi cũng chẳng có cơ hội mà đi, nhưng mìnnh vẫn năn nỉ mẹ, không cho bán.
Mẹ nói, để lâu trong nhà, chiếc xe sắp gỉ hết rồi, nếu không bán ngay, thì ngay cả người thu gom sắt vụn cũng không thèm mua nữa. Nếu như bây giờ bán đi, ít nhất cũng phải được năm mươi tệ, cũng bị coi như là vật phế liệu rồi.
“Vậy thì mẹ đẩy ra ngoài, phơi nắng một chút được không?” Giọng điệu như khẩn cầu vậy.
Thực ra, mình cũng không biết giữ nó lại để làm gì. Chiếc xe đạp địa hình đó luôn đi cùng mình trong suốt ba năm cấp ba, đi cùng mình trải qua những đắng cay ngọt bùi của từng ngày trong ba năm cấp ba đó. Lúc mới mua, mình đã mừng đến phát điên, cả ngày cứ đạp đi đạp lại vẫn chưa đủ, ra ngõ thể hiện kỹ thuật đi xe, chưa thể hiện hết, còn đâm vào cô gái đang đánh cầu lông.
Người con gái đó chính là Hứa An Ly, khi ấy cô mới mười ba tuổi. bị thương rồi, vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-nguoi-toi-yeu/416215/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.