Những tháng ngày cô đơn trong nước mắt đó, chỉ có vòng tay anh mới có thể đem đến cho em sự ấm áp, dũng khí và sức mạnh, để xoa dịu nỗi đau trong lòng. Chỉ có anh mới có thể cùng em ngắm những áng mây trôi cùng những chú chim bay lượn trên bầu trời kia. Những nỗi niễm ẩn khuất và những giọt nước mắt không cất thành lời của em, chỉ có anh mới thấu hiểu được.
Thời gian trôi lặng lẽ, khi mùa hạ vừa chuyển mình là đã thấy cái heo may của mùa thu. Những chiếc lá khô bay xào xạc, những hạt mưa thu cũng mang theo âm thanh tí ta tí tách gợi nhớ đến những chú chim oanh bay lượn của mùa xuân và những bông hoa nở rực của mùa hạ. Duy nhất chỉ có hoa cúc vàng là vẫn đang tươi xanh, bất kể mưa gió lạnh buốt, hoa vẫn nở rực rỡ.
Đời người thường tồn tại hai trạng thái sống và chết.
Mọi người vẫn hối hả đi trên đường, vẫn mặc những chiếc áo mỏng manh và vẫn giữ nụ cười trên môi. Những người đã từng sống ở ven biển đã sớm quen với kiểu thời tiết ẩm thấp của mùa đông và cái lạnh giá của gió biển. Hứa An Ly sống trong một thành phố nhỏ ở miền bắc nên cô không quen với kiểu khí hậu của vùng biển này. Vậy nên, dù nhiệt độ trong phòng hay ngoài trời đều trên âm độ, cô vẫn luôn cảm thấy lạnh.
Có phải vào mùa đông, con người thường trở nên kiệm lời hay không? Những ngày sau đó, Hứa An Ly đã hoàn toàn biến thành một người xa lạ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-nguoi-toi-yeu/416240/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.