“Ồ… Có chuyện gì gấp vậy? Có vấn đề gì với bản ghi âm à?”
Giọng nói nhẹ nhàng như lông vũ khẽ chạm vào tai Tống Úc .
Cậu ngẩng đầu lên, hơi nước trong phòng tắm dần tan biến, ánh đèn chiếu thẳng vào mắt khiến cậu chợt mất phương hướng trong giây lát.
Ban đầu, cậu nghĩ mình gọi điện chỉ vì không thể giải tỏa được cảm xúc, nhưng giờ cậu nhận ra có lẽ không phải vậy.
Lần đầu tiên, Tống Úc dừng lại giữa chừng, lấy khăn lau qua loa mái tóc ướt rồi mặc vội quần áo.
Yến Đường nghe thấy bên kia im lặng một lúc, liền hỏi: “Nếu cậu vẫn đang chạy bộ thì…”
“Tôi không muốn chạy nữa.” Giọng cậu đã trở lại bình thường.
Cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, thử hỏi dò: “Kirill, cậu ổn chứ? Giọng cậu nghe có vẻ lạ.”
Bên kia im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói: “Có lẽ là vì…”
“Hả?”
“Tôi nhớ chị.” Cậu bình thản nói.
Giọng nói ấy lọt vào tai Yến Đường, khiến cô đứng hình trong giây lát. Căn phòng trở nên ngột ngạt, không khí loãng dần, má cô lại nóng bừng lên.
Nhưng điều kỳ lạ hơn là, trước đây mỗi khi Tống Úc nói những lời gợi mở như vậy, thường là cậu sẽ đưa ra những yêu cầu kỳ quặc, nhưng lần này cậu chẳng nói thêm gì cả.
Hai bên điện thoại chìm vào im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng.
“Sao đột nhiên lại nói vậy?” Yến Đường khẽ hỏi.
Cậu bất ngờ nhắc đến chuyện khác: “Tôi vừa học thêm được vài câu tiếng Trung, một là ‘tôn sư trọng đạo’, hai là ‘uống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-thien-than-nho-bach-nhat-mong-duong/2456397/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.