Từ dưới chân núi bắt đầu đi, đi ngang qua một con suối nhỏ, Ôn Liễm mỗi lần thấy cảnh đẹp là dừng lại chụp vài tấm mới chịu đi tiếp. Nếu không để cho cô chụp, lòng bàn chân của cô sẽ mọc rễ, Cố Tiện Khê kéo cỡ nào cũng không đi.
Ôn Liễm phồng má, làm như bị ủy khuất lắm nhìn Cố Tiện Khê. Cố Tiện Khê trong lòng liền mềm nhũn, không hối thúc đi lên núi nữa, Ôn Liễm thích chụp hình thì cứ để em ấy chụp.
Hai người cứ như vậy vừa đi vừa dừng, đi được nửa đường thì gặp một ngã ba. Ôn Liễm cầm máy chụp hình hỏi “Học tỷ chúng ta đi bên nào đây?” Bởi vì Cố Tiện Khê đã đi qua một lần, Ôn Liễm cho là nàng sẽ biết, dĩ nhiên là hỏi nàng.
Tầm mắt Cố Tiện Khê đặt ở hai ngã rẽ, cố gắng tìm ra con đường quen thuộc. Con đường bên tay trái của nàng rộng rãi hơn bên tay phải, tuy hai bên đường đều là rừng cây rậm rạp nhưng đi vào mấy bước thì lại gặp một cái cua quẹo, không biết đi hướng nào nữa. Mà con đường bên tay phải chỉ là con đường nhỏ dành cho một người đi, cuối đường còn bị lau sậy đan vào một chỗ che giấu. Hai con đường cũng không giống là thông lên núi, hơn nữa lúc này trên đường một người đi qua cũng không có, vì vậy không có ai để hỏi đường.
Nàng cân nhắc một hồi dựa theo trí nhớ trong đầu, ngón tay chỉ qua con đường bên tay phải nói “Chắc là đi bên này đi.”
Ôn Liễm cảm thấy con đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-toi-hoc-ty-than-ai-cua-toi/818224/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.