Lại một ngày nữa trôi qua, nó đang tám chuyện thì Bảo nói :" Ê ê, coi kìa, ai đang chơi bóng thế? "
" Cô Hạ Băng chứ ai mà còn hỏi" - My nói
Nó cười mỉm ngắm nhìn cô Băng đang tập chơi bóng chuyền cùng các cô khác, lòng nó dường như nhẹ nhàng hơn trước, không nghĩ ngợi gì nhiều, nó không muốn dành chỗ cho nỗi buồn nữa, đột nhiên, cô đánh không khéo làm banh rơi trúng đầu một bạn đang uống trà sữa gần đó, cả 4 đứa nó ôm bụng cười khúc kha khúc khích, cười đau ruột. Vào học, cô phát bài kiểm tra, nó vội vã giật bài của nó trên tay bạn khác, nó hồi hộp, từ từ mở ra xem, nó nhảy cẫng lên vui sướng, la om sòm, nó được điểm tuyệt đối thật các cậu ạ. Nó quay qua bọn bạn thân :"Là 10 điểm đó" - vẻ mặt đầy niềm vui. Cô nhìn nó, lắc đầu cười nhẹ. Chiều nay có buổi học thêm môn cô, nó ở lại học, thấy cô đang ngồi 1 mình trong lớp vì chưa tới giờ học, nó với Trúc chạy vô, nó vừa cười vừa nói :" Em được 10 điểm này, em giỏi không cô?". Dường như cô đều nghe thấy nó nói nhưng cô vẫn bấm điện thoại, không hề trả lời nó. Gương mặt lạc quan, vui vẻ của cô bé này lại một lần nữa bị làm cho không vui rồi. Nó thất vọng, lủi thủi ra khỏi lớp. Nó cố gắng ngồi lại hết giờ học, nó cũng chẳng muốn buồn đâu, sao đời lại đối xử với nó như thế, nó thấy thầy Hiếu đón cô ở trường, hình như là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-bang-yeu-em-di/231546/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.