***
Cái miệng của tôi, đôi khi không có còn hơn.
Bầu không khí vốn đã lúng túng rồi, tôi vừa nói như vậy, mây trên đỉnh đầu đều chạy tứ tán vì tôi.
Cậu ấy nhìn tôi, một lúc sau mới nói một câu:
– Ừ… tôi biết rồi.
Giọng cậu ấy giống gì nhỉ?
Giống một chú ong mật nhỏ dạo chơi trong lùm hoa cỏ mùa hè, nó ong ong quanh tôi, cuối cùng đâm thẳng vào đầu tôi.
Cậu ấy trả lời rất bình tĩnh, chẳng nhìn ra chút gì bất thường, thậm chí còn cười với tôi.
– Tại sao tự dưng anh lại nhắc đến vấn đề này?
– Không có gì. – Toàn thân tôi đổ mồ hôi, chẳng khác nào vừa chạy năm nghìn mét trong tiết trời nắng nóng bốn mươi độ.
Chẳng hiểu sao tôi không dám nhìn cậu ấy, trái tim như bị máy nghiền thịt khuấy trộn. Rõ ràng tôi từ chối cậu ấy, tại sao trong lòng lại khó chịu đến vậy?
Rất lâu trước đây tôi đã từng vẽ một bộ truyện tranh, nam chính trong đó bị cô gái mình thích từ chối.
Trong bộ truyện ấy, nam chính đã hình dung cảm giác bị từ chối với “Trời đất thay đổi vị trí, cây trên núi đổ sập xuống từng lớp như domino, sông hồ chảy ngược, ngay cả hoa cỏ cũng nháy mắt trở nên héo rũ”.
Khi ấy biên tập của tôi nói: “Tốt lắm, đậm phong cách thiếu nữ.”
Không biết tại sao, rõ ràng chỉ là một câu chuyện nhỏ nhiều năm về trước, tôi đã quên sạch sẽ mấy tình tiết khác rồi, vậy mà lúc này lại sực nhớ tới mấy khung truyện ấy.
Tôi nói:
– Vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-cua-anh/1553952/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.