Edit: Tư Đồ Tử Huyền Beta: Tiểu Ngạn Ánh mặt trời lúc hoàng hôn có một màu đỏ rực như máu chiếu khắp sân duyệt binh trong quân doanh của Phó gia quân, chiếu lên những binh lĩnh Phó gia đang mặc tang phục, trên mặt họ hiện rõ sự đau thương mất mát. Mà ở phía bên ngoài quảng trường bên ngoài quân doanh đã tụ tập rất nhiều dân chúng Nham thành. Mọi người muốn bày tỏ sự thương tiếc của mình đối với vị anh hùng đã luôn bảo vệ họ.
“Tuuuuu…ù…ù…” một tiếng kèn chứa đựng bi thương vang lên, Phó Uy mặc tang phục màu trắng, mặt mày già nua mang theo đau thương bước lên trên đài.
Đè nén nỗi đau buồn ở trong lòng, Phó Uy lên tiếng nói: “Các vị tướng sĩ hẳn là đã nghe sự ra đi của Phó tướng quân! Mọi người vẫn nghĩ rằng Phó Vân Kiệt là cháu trai của Phó Uy ta, nhưng hôm nay, ta, Phó Uy muốn lớn tiếng nói cho người đời biết rằng, Phó Vân Kiệt là cháu gái ruột của Phó Uy ta, là cháu gái ruột của ta…”. Nói đến đây giọng nói đã thành nghẹn ngào. Tri kỉ của lão, đứa cháu gái luôn cùng lão đấu võ mồm rốt cuộc không thể gọi lão một tiếng lão nhân được nữa rồi.
Phó Vân Kiệt là cháu gái của Phó lão Tướng quân? Bắc Tướng lại là một nữ tử? Các tướng sĩ chỉ biết Phó Tướng quân bị hại chết, cũng không hề biết hắn lại là một nữ tử! Nhưng sự kinh ngạc trong mắt bọn họ rất nhanh bị sự đau khổ thay thế: Phó Tướng quân là nữ tử thì sao? Nàng vẫn là Bắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-guc-te-tuong/1266169/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.