Edit: Bỉ Ngạn
Đêm lặng lẽ trôi qua, bình minh cũng lặng lẽ đến. Ánh nắng sớm đầu tiên khiến cho cả bầu trời nhiễm một tầng màu đỏ, trong Tiêu Dao các trong Phó phủ đang diễn ra một cảnh tượng ly biệt.
Phó Uy trịnh trọng cầm rượu ngưu tiên trong tay đi tiến lên, nói: “Tiệp Nhi, vì để làm cho tiểu tằng ngoại tôn (chắt ngoại) của ta nhanh có thể đi ra gọi ta một tiếng gia gia, nhớ rõ nhất định phải đem vò rượu ngưu tiên cho tôn nữ tế uống nhé!” Ô ô ô… Tuy rằng đây là một vò cuối cùng lão còn sót lại, nhưng mà vì tiểu tằng ngoại tôn, lão đành hi sinh cái tôi, thành toàn cho tập thể.
Khóe miệng Phó Vân Kiệt run rẩy nhìn chằm chằm vò rượu ngưu tiên trước mắt: Vốn đang thấy kỳ quái gia gia làm sao lại trịnh trọng đem một vò rượu đến, thì ra là rượu ngưu tiên.
Đắm chìm trong tâm trạng thương tâm cùng tự mình an ủi Phó Uy không có chú ý tới vẻ mặt cháu gái mình, tiếp tục tự mình khuyên bảo: “Tiệp Nhi, cháu cũng biết, thân thể tôn nữ tế cũng không tốt lắm. Nếu không uống cái vật bổ dưỡng này, chỉ sợ ban đêm không thể đáp ứng được nhu cầu của cháu. Cho nên này, phải nhớ cho tôn nữ tế uống nhé!…”
Bên tai nghe thấy tiếng gia gia mình một dạng lải nhải cằn nhằng khuyên bảo, Phó Vân Kiệt biết nếu giờ phút này cùng gia gia giải thích, chỉ sợ lão cũng sẽ tự động lý giải thành hành động xấu hổ. Vì để bên tai mình thanh tình, nàng dứt khoát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-guc-te-tuong/1266296/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.